chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cấy định vị, vậy...

Cả đời này bị anh ta thâu tóm.

Không bao giờ trốn khỏi tầm mắt của anh ta.

Tuấn Chung Quốc, là anh muốn ép tôi tìm đường chết phải không.

Khoảnh khắc nghe anh nói câu đó, tựa như bản thân đã rơi vào vực thẳm hoặc mãi mãi mắc vào một cái lưới nhện khổng lồ.

Bị cấy định vị....nhưng cơ thể không cảm thấy gì lạ thường. Trịnh Hạo Thạc nghĩ nếu cậu biết họ cấy chip ở đâu dưới lớp da này dù phải xé rách nó, cào nát nó cậu cũng phải làm.

Hiện tại cửa phòng mở có đi đâu trong căn biệt thự này cũng không ai để ý.

Tự do...hoàn toàn không phải tự do.

Anh ta đâu còn sợ cậu chạy trốn.

Khi thức dậy việc đầu tiên Trịnh Hạo Thạc làm chính là tìm Thạc Quốc. Nhìn đứa nhỏ nằm ngủ trong nôi, tay xoa hai má trắng bé bỏng cậu thấy thật thương đứa nhỏ này.
Cậu không thể ôm nó bỏ trốn lần nữa.

Ngày hôm đó Trịnh Hạo Thạc chơi với Thạc Quốc rất vui vẻ nhưng hầu như sự vui vẻ đó không còn hồn nhiên như trước, cậu chỉ gượng cười...

Tối đến Tuấn Chung Quốc lại đến phòng Thạc Quốc ôm cậu, thầm thì vào tai cậu lời tuyên thệ độc chiếm.

Nói cậu sẽ không bao giờ trốn khỏi anh, dù có lên trời cũng không thoát khỏi anh...cả đời...

Cậu chán ghét nhưng lời mà anh ta bảo là yêu thương đó, thực chán ghét.

Qua ngày sau Tuấn Chung Quốc cũng không còn kìm hãm tự do của Trịnh Hạo Thạc nữa.

Cậu có thể ra ngoài...

Trước khi ra ngoài cậu tìm đến Thạc Quốc nói với đứa nhỏ rất nhiều thứ, còn tận tâm hát ru cho nó.

Đến khi về phòng Trịnh Hạo Thạc lôi ra điện thoại gọi cho một người. Hy vọng cuối của cậu.

Lục Tân.....

Trịnh Hạo Thạc có thể bỏ mặc anh ta muốn làm gì cậu thì làm, giống như lúc trước.

Nhưng sự độc chiếm vô lý của anh ta lớn đến mức khiến cậu phải cứng đầu nghĩ đến chuyện này.

Không nhu nhược nữa...cậu muốn mình mạnh mẽ.

Trong căn phòng này nơi nào cũng có hình bóng ác ma, mùi hương xâm chiếm của hắn...cậu nghĩ mình thực sự sẽ điên nếu còn cạnh hắn.

Nổi áp bức này Tuấn Chung Quốc có thể phi thường gây ra khiến cho một người từng dửng dưng với mọi thứ như cậu cũng phải sợ hãi, bài xích như một kẻ tâm thần.

Ngay từ đầu tôi và anh đã là không thể.

Trịnh Hạo Thạc mở cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh tâm trạng như đang tưởng niệm chuyện gì đó.

Cậu bước ra ngoài, đương nhiên sẽ có người đến hỏi cậu đi đâu. Trịnh Hạo Thạc mĩm cười bảo muốn đến siêu thị tự tay mua nguyên liệu làm thức ăn cho Thạc Quốc.

Sau đó cũng không ai gây khó dễ cho cậu nữa.

Đúng rồi, dù cậu có đi đâu Tuấn Chung Quốc cũng sẽ tìm thấy mà.
Cho nên hôm nay dù là hy vọng nhỏ nhoi cậu cũng không muốn anh ta đắc ý.

***

Tuấn Chung Quốc đứng trên ban công của tòa pháo đài nhìn ra xa tâm tư mới thả lỏng một chút .

Đương nhiên đều nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc.

Nếu còn nhốt em ấy trong phòng độc chiếm em ấy như thế Trịnh Hạo Thạc sẽ phát điên cho nên chỉ cần cấy định vị vào người em ấy thì anh có thể cho Trịnh Hạo Thạc tự do nhưng mãi mãi cũng sẽ không sợ mất em ấy, không sợ em ấy bỏ trốn.

Anh nghĩ chuyện này chỉ vì anh yêu Trịnh Hạo Thạc nhiều như thế, nhưng Trịnh Hạo Thạc lại không bao giờ hiểu được.

Trịnh Hạo Thạc chỉ nghĩ anh là ma vương dùng mọi thủ đoạn để buộc mình bên cạnh, mặc cậu có hạnh phúc...không bao giờ nghĩ đến tâm tư của cậu.

Không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cậu.
Mấy ngày qua anh thả cậu tự do nhưng Trịnh Hạo Thạc chỉ lui đến phòng Thạc Quốc tối đến thì anh sẽ ôm cậu về phòng.

Cứ như thế đi. Anh có được Trịnh Hạo Thạc, Trịnh Hạo Thạc cũng không cần khổ sở như những ngày bị nhốt trong phòng lớn.

Thiết nghĩ Trịnh Hạo Thạc sẽ trở lại như ngày xưa, sáng dậy thì đến phòng Thạc Quốc tối đến được Tuấn Chung Quốc ôm ngủ.

Nhưng Tuấn Chung Quốc không bao giờ nghĩ đến chuyện ngay từ bên trong Trịnh Hạo Thạc đã quyết chống đối phản kháng với anh.

Tức nước vỡ bờ.

Câu này Tuấn Chung Quốc không biết đến.

***

"Tôi không nghĩ anh ta sẽ dùng tới cách này để trói cậu bên mình đấy"

Trịnh Hạo Thạc nghe thấy tay nắm chặt lại mắt nhìn hướng khác.

Bác Ngô cậu nói đúng, anh ta rất nguy hiểm.

Nhưng...

Tự do thực sự.....

"Lục Tân...cảm ơn anh... "

"Chuyên môn của tôi mà. Chỉ cần là sản phẩm của Hoàng Thinh tôi đều có thể vô hiệu hóa tất cả"

Lục Tân ngón tay cầm vật gì đó nhỏ hơn hạt gạo rất nhiều ngắm ngắm vài cái rồi bỏ vào một cái hộp nhỏ cho vào túi.

Một người cài đặt, một người tháo gỡ.
Trịnh Hạo Thạc không hiểu Lục Tân và Hoàng Thinh có quan hệ gì nhưng hiện tại không phải để lo chuyện đó.

Thoát khỏi kiểm soát của Tuấn Chung Quốc vậy...

"Hiện tại cậu sẽ đi đâu?"

"Tôi...tôi... ".

Lục Tân thở dài, tình yêu của hai người này cứ như trò mèo vờn chuột. Hiện tại Trịnh Hạo Thạc đã thoát khỏi kiểm soát của Tuấn Chung Quốc cũng giống như việc con mèo đeo thêm một cái chuông...nhưng quan trọng là con mèo có rất nhiều bạn.

Gỡ được định vị ra nhưng để trốn khỏi bàn tay của Tuấn Chung Quốc thực sự rất khó.

Trịnh Hạo Thạc đến hiện giờ lại cảm thấy rối bời. Vì lúc rời nhà tìm Lục Tân nhờ giúp đỡ cậu chưa chắc sẽ thành công nên không dám ôm Thạc Quốc theo, hiện tại không thể trở về.

Bất chợt nhớ lại lần cuối nói chuyện với Thạc Quốc.

"Ba xin lỗi, bên cạnh Tuấn Chung Quốc có lẽ nguy hiểm nhưng ít ra hắn có đủ khả năng bảo vệ con. Nhưng ba thì vô dụng...
Ba dù thế nào cũng là người của Trịnh gia, kẻ thù đương nhiên sẽ có...

Mặc Uy con phải mạnh mẽ đừng bao giờ nhu nhược như ba.

Tuấn Chung Quốc hắn khiến ba phải ba lần bảy lượt chạy trốn. Đến con, ba cũng không thể mang theo thì nổi sợ hãi hắn tạo ra cho ba lớn đến thế nào rồi..."

Nói lời đó nước mắt Trịnh Yên rơi xuống, cậu ôm Thạc Quốc hôn lên trán nó từ biệt.

Hiện tại mới cảm nhận rõ, cậu sợ hãi Tuấn Chung Quốc đến thế nào.

Có lẽ bỏ đi để khiến anh ta biết rằng sự độc chiếm của anh ta không bao giờ là tốt đẹp, sự tàn ác đó không hề mang lại hạnh phúc.

Cậu muốn biết một khoảng thời gian dài không có cậu Tuấn Chung Quốc hắn sẽ thế nào.

Có thay đổi không...

Cậu mạo hiểm để Thạc Quốc ở lại, vì cậu biết hắn thực sự có tình cảm với đứa nhỏ này. Đặc biệt khi nhìn đến Thạc Quốc hắn sẽ có hay không nhận ra rằng thứ tình yêu mù quáng hắn khăng khăng có được sẽ không hề có hạnh phúc.

"Trở về anh ta sẽ lại vũ nhục tôi, không khí xung quang anh ta khiến tôi phát điên..... "
Đúng! Hằng ngày đều bị vũ nhục, trói, bắt khẩu giao cho hắn...bắt nghe những lời buồn nôn vô lý của hắn.

Trịnh Hạo Thạc biết không nên ở lâu nên rất nhanh tạm biệt Lục Tân sau đó trùm nón áo bước ra ngoài.

***

"Trịnh Hạo Thạc, chơi đủ chưa. Mau về nhà thôi..... "

Nam nhân kìm nén giọng nói ôn nhu bàn tay cầm điện thoại lại gần như sắp bóp nát nó, chậm rãi nói, lại nghe thấy rõ ràng bên kia hơi thở run rẩy giọng nói tựa gấp gáp.

"Tuấn Chung Quốc anh không cần truy lùng tôi, tôi...tôi không muốn anh vũ nhục tôi nữa..."

Trịnh Hạo Thạc dám nói ra lời này, tâm run sợ chỉ nghĩ lần này nhất định phải bỏ trốn thành công, nếu bị bắt trở về nhất định.....

Cứ thế chần chừ lại nghe bên kia im lặng hồi lâu mới trầm thấp lên tiếng.

"Nếu còn ngoan cố tôi liền bóp chết đứa bé.. "

Gằn rõ từng chữ chầm chậm nam nhân chuyển tầm mắt lên chiếc giường nhỏ, tay vân vê hai má hồng đứa bé đang ngủ, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

"Hổ đói không ăn thịt con. Chung Quốc...xin anh...buông tha cho tôi"

Cúp máy không do dự ném cả chiếc điện thoại vào thùng rác trong hẻm tối, thanh niên hấp tấp nhịp tim lúc này càng chẳng rõ, chân chỉ biết chạy len lỏi thật nhanh.

Trốn. Phải bỏ trốn, hắn là quỷ dữ, hắn không phải người. Nếu bị bắt được nhất định sẽ bị trói lại, vũ nhục, hành hạ. Chút tự trọng cuối cùng đều dồn hết cho đôi chân mặc sức mà chạy.....

Lá gan rất lớn. Cũng rất tin tưởng tôi mới dám để đứa bé lại.

Nam nhân vừa suy nghĩ, môi mím chặt giận dữ, gọi điện cho thuộc hạ.

"Tìm được chưa? "

Đầu dây bên kia chần chừ, kì thực không biết nên sắp xếp câu trả lời thế nào cho tốt, cuối cùng đành bất đắc dĩ trả lời

"Thưa đại ca, người không thấy chỉ...chỉ thấy chiếc điện thoại bị vứt vào thùng rác...nhưng, nhưng đại ca yên tâm em sẽ điều thêm người... "

"Lũ vô dụng"

Chậm một bước. Nam nhân âm lãnh mắng ba từ tức giận ném điện thoại vào tường chân bước đến cạnh đứa bé đang ngủ nhỏ nhẹ nói.

"Thạc Quốc yên tâm ngủ ngon, cha sẽ mang ba Yên về ngay với con. Lần này có lẽ cha thực sự tức giận rồi..."

Em sợ hãi tôi, hay chán ghét tôi đến thế sao. Đến cả con của chúng ta cũng nhẫn tâm bỏ lại. Trịnh Hạo Thạc, lần này lại phí công em bỏ trốn rồi.

Tuấn Chung Quốc không biết tại sao định vị trong người Trịnh Hạo Thạc không phát tín hiệu, nhớ lại điện thoại liền cho người lần theo định vị số điện thoại của cậu nhưng lần này Trịnh Hạo Thạc thông minh vứt luôn cả điện thoại.

Tức giận đương nhiên rất tức giận. Cứ nghĩ anh làm đến như thế sẽ khiến Trịnh Hạo Thạc bên mình. Không ngờ vẫn có thể khiến cậu ta rời xa mình.

Tại sao lại như thế. Đến cả đứa bé anh nghĩ sẽ là thứ trói buộc cuối cùng nhưng chết cũng không ngờ Trịnh Hạo Thạc sẽ bỏ nó lại.

Sau bao nhiêu chuyện kết quả vẫn thế...

Tuấn Chung Quốc tức giận nhìn quanh căn phòng hận không thể tìm ngay Trịnh Hạo Thạc một tay bóp nát cậu. Tức giận tựa như điên loạn tay ném mạnh chiếc ghế vào cửa kính âm thanh vỡ toang phát ra biểu hiện cho ngọn lửa giận nhất thời không dập tắt được.

"Vậy...chỉ cần bắt em về tiêm cho em một liều thuốc khiến em không đi được, không, là khiến em không cử động được...để xem em còn muốn rời đi nữa không.....Trịnh Hạo Thạc "

Bên kia Hoàng Thinh khẩn trương muốn đập nát máy tính. Có thể tìm ra định vị cậu cấy vào chỉ có một người.

Hắn đang ở đâu. Lục Tân....

Vậy ra là Lục Tân đã nhúng tay vào.
Chuyện này Hoàng Thinh không nói cho Tuấn Chung Quốc biết. Không muốn thừa nhận nhưng với bản tính của Tuấn Chung Quốc chắc chắn sẽ giết ngay Lục Tân...cho nên cậu không dám báo cáo chuyện này.
Hiện tại cậu muốn biết anh ta đang ở đâu. Lục Tân... ..

***

Trịnh Hạo Thạc sau khi nói chuyện với La Vũ liền nhanh tay ném điện thoại sau đó chạy trối chết.

Lần trước tìm ra chắc chắn là do chiếc điện thoại này, nên hiện tại Trịnh Hạo Thạc chỉ mang theo tiền, vật khác đều không giữ lại.

Trịnh Hạo Thạc không dám lang thang ngoài thành phố nên lẻn vào một cửa hàng quần áo mua trang phục nữ giới mặc vào.

Cậu không dám mướn trọ hay khách sạn nên hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến một nơi. Chùa.

Trịnh Hạo Thạc vào chùa xin ở lại một đêm.
Ngủ lại gặp ác mộng thấy Tuấn Chung Quốc nên sáng sớm Trịnh Hạo Thạc không dám rời chùa mà xin ở lại quét dọn.

Ở đây đến khi nào anh ta hết hy vọng cậu sẽ rời thành phố.

Dồn cậu đến đường này chỉ có Tuấn Chung Quốc hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro