Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang thèm mùi máu sao. Nhìn đường cẩn thẩn một chút..."

Thạc Trần hoảng hốt la lên khiến Nam Tuấn đang cầm lái giật mình rẻ nhanh tay lái. 

Cậu đang cùng Thạc Trần theo lệnh của đại ca đi tìm tin tức về Trịnh Hạo Thạc. 

Đã bốn ngày rồi không có thông tin. 

Thiếu điều đã lật tung cả thành phố, bao nhiêu nhà trọ khách sạn đều kiểm tra qua nhưng không thấy hai từ Trịnh Hạo Thạc. 

Mà nói cái thành phố này không nhỏ đi.

Nam Tuấn sau khi bị mắng cũng không dám xoay ngang nhìn Thạc Trần. 

Từ cái chuyện hôm đó, cậu cùng Thạc Trần mỗi lần chạm mắt nhau là sẽ ngượng đến mức trốn đi.

Thạc Trần đương nhiên cũng thế, không dám bắt chuyện hay tự dưng mắng chửi Nam Tuấn nữa. 

Càng nghĩ đến hai má càng đỏ ửng, xấu hổ.

Hôm nay do anh Nam sắp xếp cậu và Nam Tuấn mới đi chung một xe. Từ khi bước lên cả hai đã không ai mở lời đến khi Nam Tuấn xém gây tai nạn Thạc Trần mới hét lớn. 

Đã cả tiếng ngồi xe không khí ngày càng khó chịu im ắng, Thạc Trần nhìn qua Nam Tuấn thấy bộ mặt không cảm xúc chỉ lo lái xe, cậu hỏi gì đó Nam Tuấn sẽ ấp úng nói chuyện dè dặt. 

Không còn như trước nữa. 

Con người Thạc Trần không chịu nổi loại tình cảnh này rốt cuộc xoay ngang Nam Tuấn nói.

"RM, cậu....cậu ghê tởm tôi lắm sao"

Nam Tuấn nghe thấy bất ngờ đạp thắng lại khiến cả hai chúi về trước. Bất chợt không khí lại im lặng lần nữa .

Nam Tuấn khẩn trương.

"Không...không có"

"Cậu đừng nói dối. Rõ ràng rất ghê tởm tôi nên mấy ngày qua luôn tránh mặt tôi"

Thạc Trần nói lời này rồi mở cửa xe chuẩn bị bước ra lại bị Nam Tuấn nắm tay kéo lại.

"Cậu đi đâu. Tôi nói không có mà...."

"Cậu nói dối... "

"Không. Tôi không nói dối. Chỉ là, chỉ là quá bất ngờ... "

"RM cậu nói thật ra được không. Cậu nghĩ gì về tôi...."

Nam Tuấn bất ngờ nhìn Thạc Trần cúi mặt nói nhỏ xíu, bộ dáng rất ủy khuất.

"Cậu...cậu lúc đó rất quyến rũ, tôi...tôi có phản ứng... "

Trong đầu nổ một tiếng, Nam Tuấn tự vả mặt mình tự mắng bản thân ngốc nghếch, len lén nhìn qua lại thấy Thạc Trần nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Cậu lại muốn tìm cái hố chui đầu vào. Đó chính là vấn đề khó khăn.

"Thật..thật sao? Cậu...cậu phản ứng? "

"Tôi...tôi...là là do cậu quá sexy nên..."

Thạc Trần hiện tại không còn ủy khuất mà môi nở nụ cười mắt nhìn đăm đăm biểu hiện của Nam Tuấn. 

Trong lòng rạo rực...

"RM cậu đã thấy hết rồi, cậu...cậu phải chịu trách nhiệm với tôi... "

"Shịt! Cậu cũng không phải con gái. Trách nhiệm gì chứ? "

"Cậu bảo không ghê tởm ngược lại còn phản ứng cho nên....cho nên.... "

"Tôi.. Tôi...."

"RM, cậu phải hẹn hò với tôi..."

Nam Tuấn ngạc nhiên bị Thạc Trần dọa, nhìn sang. Nếu Thạc Trần là con gái cậu sẽ chấp nhận nhưng... 

Hiện tại thấy Thạc Trần ủy khuất bộ dạng đáng thương tựa nhứ sắp khóc đến nơi. Mái tóc vàng che nửa khuôn mặt ửng hồng hai tay lại bộ dạng thục nữ đặt trên đầu gối. 

Giờ khắc này cậu ta không khác gì con gái làm Nam Tuấn hoa mắt nhận lời lúc nào không hay.

Sau đó không biết Nam Tuấn lẫn Thạc Trần có còn nhớ đến nhiệm vụ tìm Trịnh Hạo Thạc hay không...

***

Trong bệnh viện Kim Tại Hưởng ngồi cạnh giường bệnh nhìn Phác Chí Mãn đang ngủ yên lành. 

Hôm đó lần đầu trong đời thấy bản thân khẩn trương cùng bị dọa đến như thế. Mà người khiến anh như vậy lại là Phác Chí Mãn.

Hiện tại anh không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không cần nói dối Ngọc Vy nữa.... 

Anh chỉ muốn quan tâm người này, muốn chăm sóc người này. 

Không hiểu sao khoảnh khắc đó thấy Phác Chí Mãn rất giống một thiên thần. 

Thấy được cậu luôn dõi theo anh, cậu luôn chỉ hướng đến anh, mặc người khác chế giễu sỉ nhục thế nào cậu vẫn luôn mạnh mẽ vượt qua chỉ để được nhìn anh.

Cậu chấp nhập mình ngốc,anh cũng thấy cậu ngốc,nhưng sự ngốc nghếch này có lẽ sẽ khiến anh yêu cậu.

"Ưm..."

"Tỉnh rồi... Phác Chí Mãn thấy khỏe hơn chưa?"

"Kim Tại Hưởng...là Tại Hưởng sao...."

"Là tôi đây...tôi ở đây... "

"Em chưa chết sao? Có phải đang mơ không..."

Kim Tại Hưởng nắm lấy bàn tay đang với lên xoa xoa vài cái mĩm cười nhìn Phác Chí Mãn.

"Cậu nhìn rõ không...có thấy gì không?"

"Hơi mờ nhưng em vẫn nhìn ra anh. Tại Hưởng... "

"Vậy thì tốt rồi... "

Đêm đó bị tại nạn Kim Tại Hưởng hoảng sợ vì Phác Chí Mãn không thấy gì. Anh nghĩ do tai nạn nên ảnh hưởng đến mắt. Hiện tại đã ổn rồi, ổn rồi.

"Tại Hưởng....em xin lỗi. Em là đứa phiền phức, thích đeo bám anh..em xin lỗi vì khiến anh ghét em...."

"Không có. Tôi không ghét cậu...cậu không phiền phức..."

"Anh đang an ủi em sao. Không sao đâu Kim Tại Hưởng. Em biết anh ghét em nhưng anh không nói ra. Em biết anh tốt bụng.... "

Phác Chí Mãn vừa nói mắt nhìn xuống dưới đỏ hoe, cuối cùng không chịu nổi khóc nức nở. Kim Tại Hưởng thấy càng khẩn trương hơn. Tâm rất xót, bỗng dưng trong lòng thấy có lỗi.

"Đừng khóc. Cậu mới tỉnh lại đừng kích động..."

"Em xin lỗi. Sau khi ra viện em sẽ không đeo bám anh nữa....anh đừng chán ghét em...hức... "

"Tôi đã nói không chán ghét cậu mà. Cậu cũng không cần phải dọn đi, tôi cần cậu... "

Phác Chí Mãn tay lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng bất chợt thấy anh tiến tới ôm lấy mình. Cậu càng khóc lợi hại nước mắt thấm ướt trên vai anh.

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ ở lại với tôi, tôi sẽ không đuổi cậu...lại tiếp tục thích tôi, lại tiếp tục yêu tôi như trước đây có được không... "

Khoảnh khắc này Phác Chí Mãn không rõ anh đang trấn an mình hay là nói thật, nhưng cảm thấy trái tim rất ấm áp. Rất hạnh phúc tựa như ngày hôm đó anh đã nói thích cậu.

Phác Chí Mãn bị bắt nằm viện gần một tuần mới được ra. 

Vừa về nhà nhìn vào bếp cậu biết Kim Tại Hưởng một tuần không động đến. Vậy anh ấy phải ăn bên ngoài sao.

"Cậu làm gì vậy...? "

"Em đi nấu ăn cho anh... "

"Không..không cần. Cậu mới khỏe lại, tôi gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi..."

"Không sao đâu"

Có lớn giọng Phác Chí Mãn vẫn cứng đầu lục đục trong bếp, Kim Tại Hưởng cũng không nói nữa....anh cũng rất thèm thức ăn cậu nấu rồi đi.

Tay nghề nhanh gọn, một chút đã dọn ra thức ăn thơm phức. 

Nhìn bộ dáng Phác Chí Mãn dè dặt đầu cứ cúi xuống, Kim Tại Hưởng hiểu cậu đang nghĩ gì liền mở miệng.

"Phác Chí Mãn, quả thực tôi không có ghét cậu, lời Ngọc Vy nói hôm đó tôi chỉ ừ qua chuyện cho cổ mau về....nên cậu đừng để trong lòng.. "

"Em đâu có...em đâu có quan tâm đến"

"Cậu...cậu cứ ở đây đi... "

Kim Tại Hưởng muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi, chăm chú ăn.

Tâm trạng cả hai đang rất lộn xộn. Một người thì nghi ngờ người kia, một người thì tự nghi ngờ bản thân.

Kim Tại Hưởng có lẽ đã thay đổi cái suy nghĩ kia...

Có một người yêu mình rất nhiều, rất nhiều...bản thân lại không trân trọng.

Đồng tính cũng được, thích nam nhân cũng được bởi vì tìm ra người yêu mình sâu đậm thế này còn quan tâm đến chuyện đó làum gì. 

Cũng có lúc đầu óc Kim Tại Hưởng suy nghĩ đơn giản như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro