Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc quần áo nữ giới, đầu đội tóc giả đi khép nép trên hè phố. 

Từ lúc trốn khỏi Tuấn Chung Quốc lúc nào ra đường đều là bộ dạng này, may mắn với gương mặt thanh tú nên không ai nhận ra. 

Có lúc thấy bản thân như biến thành người khác không còn là Trịnh Hạo Thạc nữa. 

Cậu trốn tránh Tuấn Chung Quốc, rời bỏ Thạc Quốc chỉ để tìm sự tự do cho bản thân. 

Có lẽ đối với hai người họ cậu không có duyên.

Bây giờ dù phải trốn tránh nhưng cứ sống đi đi về về tự bản thân tận hưởng. 

Sống như thế cả đời cũng được hay bị Tuấn Chung Quốc bắt về cũng được. Hiện tại để ông trời quyết định đi.

Trịnh Hạo Thạc vào cửa hàng nhỏ mua vài vật dụng mua cả kem che hình xăm sau đó trở về nhà. 

Ngày hôm đó may mắn gặp bác Ngô nghe chuyện của cậu bác thương tâm sau đó tìm một căn nhà nhỏ cho Trịnh Hạo Thạc ở. Đến bác Ngô, Tuấn Chung Quốc cũng sai người theo dõi nên không thể nói chuyện lâura với Trịnh Hạo Thạc. Gặp nhau thế này rất khó.

Hơn hai tuần không biết Tuấn Chung Quốc còn tìm kiếm cậu hay không nhưng Trịnh Hạo Thạc cảm thấy bản thân như đã dứt ra khỏi tầm tay của anh ta, tựa như đã có một thế giới mới không có Tuấn Chung Quốc.

Đem chậu lan trắng treo lên giữa cửa sổ, vừa mở ra gió đã len vào thổi mạnh mẽ. Gió đêm thật lạnh. 

Cậu lại nhớ đến Thạc Quốc. 

Lúc trước vì lo cho an toàn của Thạc Quốc cậu mới bạo gan đem theo đứa nhỏ đi trốn nhưng hiện tại nếu có Thạc Quốc ở đây cậu không chắc sẽ lo cho nó được một cuộc sống đầy đủ. 

Cứ để Tuấn Chung Quốc nuôi lớn nó, dù thế nào anh ta cũng chính là người nhận nuôi nó. Nếu cậu mang theo Thạc Quốc có hay không anh ta sẽ nói cậu không có quyền.

Trịnh Hạo Thạc đóng cửa sổ lại sau đó bước vào phòng ngủ. 

Hình như cậu chưa bao giờ sống một mình. Lúc trước là bác Ngô sau đó là Tuấn Chung Quốc, chưa bao giờ sống một mình... 

Đem chăn trải lên giường, đặt gối nằm lên sau đó mệt mõi thả thân mình xuống ngủ. 
Đêm nay mong là đừng thấy ác mộng nữa. 

***

Hàng loạt tiếng súng vang lên, Tuấn Chung Quốc tức giận bắn liên tục vào mấy tấm bia phía trước, mặt mày vẫn còn hắc tuyến.

Đàn em xung quanh cũng đều là bộ mặt mất hết cảm xúc, ánh mắt e dè vị đại ca.

Hơn hai tuần nay không được gặp Trịnh Hạo Thạc không khác gì ngủ không được, Tuấn Chung Quốc thấy lần này Trịnh Hạo Thạc quyết tâm trốn tránh mình. Như thế càng tức giận.

Ở nhà mỗi lần nhớ đến liền căm tức đạp đổ mọi thứ trước mặt, không ít đồ đạc đã hỏng. Đến pháo đài thì lấy súng ra trút giận cho nên là thuộc hạ hay người làm ai nấy không dám nhìn thẳng Tuấn Chung Quốc sợ bản thân sẽ như tấm bia đỡ đạn kia.

Tuấn Chung Quốc vừa giận nhưng nhiều nhất chính là sợ. 

Anh sợ cả đời sẽ không tìm thấy Trịnh Hạo Thạc. 

Anh sợ sau bao nhiêu thời gian chung sống với Trịnh Hạo Thạc, có đau khổ có hạnh phúc hiện tại đều như làn khói tan mất. 

Cậu ấy không nhìn ra tình yêu của anh sao. 
Câu này Tuấn Chung Quốc tự hỏi cả trăm lần càng nghĩ đến càng muốn gặp Trịnh Hạo Thạc ngay lập tức. 

Hiện tại người phát điên lại là anh. 

Anh từng bức cậu như kẻ tâm thần, hiện tại cậu khiến anh như kẻ điên. 

Khi nào cả hai mới hết tự làm khổ đối phương. 

Đáng lẽ đâu cần phải như vậy. Đáng lẽ có thể lựa chọn bên nhau...chỉ là, chỉ là cách bên nhau của hai người quá khác nhau. Một người tuyệt độc chiếm, một người cứng đầu...

Tuấn Chung Quốc ném mạnh khẩu súng xuống, chân bước ra khỏi nơi tập bắn. Lái xe về biệt thự.

Bước thẳng lên phòng đứa nhỏ, Tuấn Chung Quốc muốn gặp Thạc Quốc. Gặp Thạc Quốc sẽ lại nhớ đến hình bóng Trịnh Hạo Thạc.

"Hơn hai tuần không gặp ba Thạc, con rất nhớ phải không? Cha cũng thế. Vừa nhớ vừa giận"

Thạc Quốc mắt long lanh nhìn Tuấn Chung Quốc phía trên, tay với với đòi bế. 

Mỗi tối trước khi ngủ đều nghe Trịnh Hạo Thạc hát ru, hiện tại không nghe lời hát kia Thạc Quốc không ngủ còn thút thít khóc khi đó người chăm sóc sẽ làm mọi thứ cực nhọc cả đêm Thạc Quốc mới mệt mõi nhắm mắt ngủ.

Giờ mới thấy sự quan trọng của Trịnh Hạo Thạc đối với Thạc Quốc.

"Tại sao em ấy vẫn bỏ đi, tại sao vẫn không chấp nhận mình. Thạc Quốc...có phải cha không tốt. Cha rõ ràng rất yêu Trịnh Hạo Thạc cơ mà... "

Thạc Quốc hiện tại mắt đã nặng trĩu nằm nghe Tuấn Chung Quốc tự lẩm nhẩm tự hỏi bản thân nghe đến buồn ngủ rồi.

Tuấn Chung Quốc kéo chăn lên đắp cho Thạc Quốc tay xoa xoa đầu nhỏ đứa nhóc, gương mặt vẫn âm trầm băng lãnh.

Trở về chiếc giường rộng lớn chỉ có một mình, lần nữa Tuấn Chung Quốc lại hối thúc bọn đàn em điều thêm người tìm cho bằng được Trịnh Hạo Thạc
 
Không có Trịnh Hạo Thạc vừa trống trãi vừa khó chịu. Anh điên mất.

Trịnh Hạo Thạc, em đang ở đâu.

Tuấn Chung Quốc nắm chặt ga giường không khí xung quanh người anh luôn trầm lạnh như khối băng lớn đầu óc luôn nghĩ đến một vấn đề. 

Thực ra suy nghĩ Trịnh Hạo Thạc là gì? 

Em ấy muốn cái gì? 

Có thực chưa bao giờ yêu anh sao?

Không thể chợp mắt Tuấn Chung Quốc thay quần áo lái xe đến Lạc Giang. 

Muốn uống rượu. 

Tuấn Chung Quốc gọi điện cho Kim Tại Hưởng muốn anh đến. Thoạt đầu Kim Tại Hưởng định từ chối nhưng nghe khẩu khí nặng nề lạnh băng kia Kim Tại Hưởng đành lái xe đến cùng thắc mắc một lão đại lợi hại như Tuấn Chung Quốc rốt cuộc vì chuyện gì lại sầu buồn như thế.

"Vợ cậu bỏ đi sao? "

Kim Tại Hưởng nghe anh nói mở to mắt hỏi lại. Cũng đúng đi, với bản tính ác liệt dã man của Tuấn Chung Quốc ai lại chịu nổi. 

Chỉ có điều Kim Tại Hưởng không tin là sẽ có người khiến Tuấn Chung Quốc thành như thế còn đặc biệt nhận một đứa con nuôi. Rất bất ngờ. Kim Tại Hưởng nghĩ rằng Tuấn Chung Quốc cả đời chỉ biết chuyện giang hồ ăn chơi cùng phát tiết.

Sẽ có một người khiến Tuấn Chung Quốc như thế sao. Kim Tại Hưởng bỗng nhớ đến cậu ấy, vì cậu ta anh cũng thay đổi đó thôi.

"Thuộc hạ cậu vẫn chưa tìm ra sao. Có một đứa con mà vẫn trốn đi vậy cậu ấy hẳn sợ cậu lắm..."

"Chắc vậy. Tôi không hiểu em ấy nghĩ gì? Thật nhẫn tâm... "

"Là do cậu. Yêu như cậu ai lại chẳng sợ, nếu cậu thay đổi cậu ta sẽ chấp nhận yêu cậu thì sao. Yêu một cách bình thường như người khác vẫn làm đi..."

Tuấn Chung Quốc trầm mặc tay nâng ly uống rượu, những lời kia Kim Tại Hưởng nói đúng không.

Anh yêu sai cách?

Bản tính ác liệt đó đã hình thành từ khi anh còn nhỏ, đến khi lớn lên hai tay cướp đi tổ chức Hồng Ngọc của cha cậu. 

Nói cướp nhưng bên ngoài nhìn vào giống như anh giúp cha mình lãnh đạo Hồng Ngọc. Một đứa con hiếu thảo.

Vì thế bảo anh từ bỏ Hồng Ngọc cơ bản là không được. Vì Trịnh Hạo Thạc anh có thể hi sinh nhiều thứ nhưng hiện tại chỉ cần Hồng Ngọc không có Tuấn Chung Quốc anh không khác gì tự biến bản thân thành miếng mồi, lại nói anh em trong tổ chức chắn chắc không đồng ý. 

Cho nên chỉ cần chắc chắn có được Trịnh Hạo Thạc trong tay thì sau này bảo anh làm gì cũng đều có thể.

Từ sau lần Thạc Quốc bị bắt cóc, biệt thự Tuấn Chung cư liền tăng lên số lính canh, cho cài đặt thêm các thiết bị bảo vệ khắp nhà. Không khác gì so với con Tổng thống. 
Nên hiện tại anh mới yên tâm ngồi đi uống rượu với Kim Tại Hưởng.

Còn lại, hằng ngày đều chờ tin tức của Trịnh Hạo Thạc.

Có lẽ Kim Tại Hưởng nói đúng, cách anh yêu Trịnh Hạo Thạc lại làm cho em ấy sợ .
Tuấn Chung Quốc suy tư đến khi Kim Tại Hưởng rời Lạc Giang anh vẫn ngồi đó nhìn ly rượu tâm tư không bao giờ hết phiền.

Ôn nhu, nhẹ nhàng, lắng nghe Trịnh Hạo Thạc nghĩ gì. 

Được. Anh đều làm được miễn sao tìm thấy Trịnh Hạo Thạc muốn anh thay đổi anh sẽ thay đổi. 

Tuấn Chung Quốc cư nhiên có ngày nghĩ như thế. 

Cả đêm ngồi đây anh đã nghĩ rất kỹ rồi. Chỉ cần tìm thấy Trịnh Hạo Thạc chỉ cần Trịnh Hạo Thạc trở về, anh sẽ ôn nhu yêu thương cậu ấy, sẽ yêu thương cậu ấy...

Sao cũng được, hiện tại không phải mình anh mà còn có đứa nhỏ rất cần Trịnh Hạo Thạc.

Cần cậu bên cạnh.

Hai mươi mấy năm cũng chỉ có Trịnh Hạo Thạc mới có thể làm Tuấn Chung Quốc thay lòng đổi dạ. Khiến một Tuấn Chung Quốc tàn ác lại càng tàn ác độc chiếm hơn, khiến Tuấn Chung Quốc phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn để chiếm giữ một người...sau đó khiến Tuấn Chung Quốc thay đổi cách nghĩ của bản thân, nghĩ đến câu yêu một cách bình thường. Cũng chỉ có Trịnh Hạo Thạc, nên anh mới dốc sức muốn có được cậu.

Được! Không độc chiếm, không trói buộc, không xiềng xích nữa. 

Trịnh Hạo Thạc chỉ cần có thêm một cơ hội tôi sẽ yêu thương em một cách bình thường nhất.

"Doãn Khởi, giúp tôi truyền một tin... "
Nếu dùng cách này có hay không Trịnh Hạo Thạc sẽ trở lại. 

Lần nữa lại dùng đến Thạc Quốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro