Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc vươn vai thức sớm, kéo rèm cửa cho ánh nắng mặc sức rọi vào.

Trịnh Hạo Thạc không giàu nhưng tiền cậu tiết kiệm đối với bản thân ít tiêu sài đương nhiên không cần đi làm cũng được. Hiện tại sống cuộc sống rất an nhàn.

Lúc rảnh thì hát ở phòng trà, khi đói sẽ đến chợ tự mua nguyên liệu về làm thức ăn. Mỗi ngày đều bình yên trôi. 

Đêm đến bản thân cư nhiên lại ưu phiền. 
Ban ngày mặc vui vẻ nhưng lúc rảnh rỗi một mình ngắm mây trời lại dằn dặt tự hỏi bản thân.

"Gần một tháng rồi, hình như anh ta đã không còn lùng sục mình nữa. Như thế có nghĩa là gì? 

Anh ta chăm sóc Thạc Quốc có tốt không? 
Thạc Quốc có quên mình hay chưa? "

Mặc dù trốn tránh Tuấn Chung Quốc nhưng Trịnh Hạo Thạc chưa nghĩ đến chuyện mình sẽ sống thế này cả đời, chưa nghĩ đến chuyện sẽ bỏ mặc không nhìn đến Tuấn Chung Quốc cả đời, và cũng chưa bao giờ quên khoảng thời gian đó. 

Có phải bản thân bị gì rồi không. Chính mình lựa chọn bỏ đi lại chính mình nhớ đến mọi thứ.

Không muốn thừa nhận nhưng bản thân cậu rõ ràng bị Tuấn Chung Quốc ảnh hưởng rất nhiều. 

Từng rất hận anh ta, rất chán ghét anh ta còn bức xúc với hành động việc làm của anh ta. Nhưng lại lung lay với tình cảm của anh ta. 

Bản thân xem Tuấn Chung Quốc là gì.

Những lúc như thế, Trịnh Hạo Thạc sẽ bỏ qua không muốn nghĩ đến nhưng hình như Tuấn Chung Quốc đã trở thành cái tên quá mức ám ảnh cậu. Rất ám ảnh.

Trịnh Hạo Thạc càng nghĩ càng đau đầu. 

Chuyện này quả thực rất rối, một mực làm cậu hoang mang.

Cậu không biết mình xem anh ta là gì, thứ tình cảm anh ta rốt cuộc là gì nhưng chỉ cần...chỉ cần hắn thay đổi cậu sẽ chấp nhận....chấp nhận cái gì cũng không rõ nữa.

Một người độc chiếm mãnh liệt như thế, nói với cậu bao lời yêu thương như thế lại một tháng không thấy cậu liệu anh ta hiện tại là bộ dạng gì. 

Trịnh Hạo Thạc nghĩ nếu anh ta thấy mình thì sẽ tức giận đến nổi giết cậu tại đó hay đem về nhà đánh cậu rồi lại cấy định vị vào người lần nữa.... 

Hay là....đã quên cậu. 

Đúng rồi....ngay từ đầu không phải đối với mình chỉ là hứng thú hoặc cậu là con Trịnh gia sao. 

Nổi khúc mắc lớn nhất nằm ở Thạc Quốc... 
Một tháng không có cậu anh ta có bao nam kỹ hay đem người con trai khác về rồi bảo người đó chăm sóc cho Thạc Quốc không?

Trịnh Hạo Thạc bất ngờ nhìn cái ly trượt khỏi tay rớt xuống vỡ toang trên mặt đất. 

Hôm nay lại nghĩ nhiều như thế.

Khóa cửa lại, nện giày thể thao bước ra ngoài với bộ dạng nam nhân, Trịnh Hạo Thạc vẫn cẩn thận đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che đi khuôn mặt. Mặc một cái áo khoác tròng không phải phong cách của cậu thoạt nhìn rất giống một thiếu niên trẻ. 
Dù gì hiện tại bác Ngô nói Tuấn Chung Quốc đã dừng việc tìm kiếm lại rồi, hiện tại chúi đầu vào việc làm ăn của tổ chức. 

Điều đáng chú ý nhất là bao nhiêu kẻ thù dù lớn nhỏ Tuấn Chung Quốc một tay giết sạch. Anh ta bảo vệ Thạc Quốc bằng cách đó sao.

Bước vào siêu thị đến quầy mỹ phẩm kiếm một lọ kem che loại tốt, cậu đến chỉ để mua cái này thôi. 

Từ khi bác Ngô báo tin tốt kia Trịnh Hạo Thạc mới không cần giả gái lại còn dám bước vào siêu thị để mua hàng. Bởi vì trong thâm tâm chỉ cần nhìn thấy máy quay cậu liền sợ hãi cảm thấy bản thân đang trong tầm nhìn của anh ta. 

Khiến người khác sợ hãi đến mức đó chính là lí do Tuấn Chung Quốc có thể đứng đầu Hồng Ngọc.

Có tiếng tin nhắn, Trịnh Hạo Thạc lôi điện thoại ra nhìn cái tên mới biết là của bác Ngô. 

Nội dung vẫn là hỏi thăm cậu. 

Đến khi đọc tin thứ hai Trịnh Hạo Thạc mới trợn mắt nhìn thật kỹ sau đó còn lo lắng hỏi lại bác Ngô.

Thạc Quốc bị bệnh. Bệnh nặng? 

Là sao? Thạc Quốc bị bệnh gì chứ. Đứa nhỏ này không ngờ lại yếu như thế, hay là Tuấn Chung Quốc hắn không chăm sóc tốt cho Thạc Quốc.

Trịnh Hạo Thạc lo lắng tay cầm hộp kem ra ngoài thanh toán sau đó... sau đó không biết phải làm gì. 

Phải làm gì? Trở về đó sao? Có nguy hiểm không?

Trịnh Hạo Thạc đứng trước siêu thị ,chân cứ chần chừ dậm dậm không biết làm gì.

Quả thực cậu rất lo lắng cho Thạc Quốc. Lại nói chưa bao giờ thấy nó bệnh cả.

Suy nghĩ một hồi Trịnh Hạo Thạc đã đứng nép chổ bồn hoa lớn trước cổng biệt thự của Tuấn Chung Quốc.

Chuyện Thạc Quốc cũng là con cậu Trịnh Hạo Thạc không có nói cho bác Ngô biết chỉ bảo rằng hắn có nhận một đứa bé là con nuôi. Sau đó không biết tại sao bác ấy biết chuyện này nhưng tin nhắn gửi qua chính là "may mắn rằng đứa con gì đó của hắn bệnh nặng mới thực sự buông tha, không điều thêm người tìm con nữa".

Bác Ngô nghĩ hiện tại Trịnh Hạo Thạc có thể an toàn rời thành phố nhưng nhờ cái tin nhắn kia mà Trịnh Hạo Thạc đang đứng trước cổng biệt thự nhà Tuấn Chung Quốc.

Đứng nép về sau mắt nhìn vào trong. 
Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc thầm may mắn bên ngoài không có lính canh.

Lúc trước Trịnh Hạo Thạc sống ở đây nhưng cơ cấu căn nhà này có bao nhiêu thiết bị bao nhiêu máy quay cậu làm gì biết. Nên hiện tại mọi hành động của Trịnh Hạo Thạc đều thu hết vào tầm mắt một người.

Trịnh Hạo Thạc len theo đám cây bên cạnh đến một khung cửa sổ nhìn vào liền thấy phòng khách. Trong nhà không có ai cả. 
Nếu bị bệnh có phải Tuấn Chung Quốc đã đưa đứa bé vào viện rồi không, Trịnh Hạo Thạc muốn xoay bước chợt nghe thấy tiếng khóc của Thạc Quốc.

Sao lại khóc lớn như thế. 

Lo lắng càng thêm lo lắng, cộng thêm việc đã gần một tháng không được thấy Mặc Uy, Trịnh Hạo Thạc lấy hết dũng khí trèo qua khung cửa.

Tên Tuấn Chung Quốc đáng ghét, tại sao lại để người ngoài lẻn vào nhà dễ dàng thế này. Anh ta nói sẽ bảo vệ tốt Thạc Quốc rốt cuộc một người canh cổng cũng chẳng có. 
Lần này lẻn vào thành công cậu nhất định sẽ ôm Thạc Quốc bỏ trốn.

Tại sao tiếng khóc càng lớn thế này, cả phòng khách lẫn bếp đều không có một người. Tuấn Chung Quốc nhẫn tâm bỏ Thạc Quốc ở nhà một mình sao. 

Tuấn Chung Quốc tôi ghét anh. Đồ bất nhân.

Trịnh Hạo Thạc nhẹ bước đi đến nơi phát tiếng khóc, đương nhiên là phòng của Thạc Quốc. Cánh cửa không đóng Trịnh Hạo Thạc thầm may mắn nhìn qua thì thấy Thạc Quốc khóc ầm ĩ trong nôi, tay với với trên không trung cực kì đáng thương.

Trịnh Hạo Thạc không nghĩ nhiều nữa chân tự động bước vào tay bế Thạc Quốc lên vỗ về đứa nhỏ.

"Ngoan... Thạc Quốc ngoan. Đừng khóc nữa ba Yên đây, nhớ ba Thạc không? Con bệnh sao? "

Đứa nhỏ thấy gương mặt quen thuộc cách dỗ dành này chỉ có một người, trên má lại được hôn lên tới tấp sau đó cũng không khóc nữa miệng nở nụ cười. 

Trịnh Hạo Thạc lo lắng nhìn quanh thân thể Thạc Quốc hôn lên trán cũng không thấy nóng mới ngạc nhiên nghi hoặc, không phải bệnh nặng sao. 

Nhớ lại chuyện cậu thành công lẻn lên đây trót lọt lại càng nghi ngờ khi đó bản năng thấy nguy hiểm mắt liền đảo quanh.

"Hổ dữ không ăn thịt con. Em hiện tại lại là hổ mẹ không nỡ bỏ con. Trịnh Hạo Thạc, tôi biết em sẽ về thăm Thạc Quốc mà"

Trịnh Hạo Thạc thấy Tuấn Chung Quốc đứng tựa cửa nhìn về cậu, môi còn nở nụ cười hiền từ. Bộ dáng rất khác, bất quá càng làm Trịnh Hạo Thạc sợ.

"Anh gạt tôi"

"Đúng. Chỉ có cách này mới làm em ra mặt. Trịnh Hạo Thạc đừng bỏ đi nữa, Tuấn Chung Quốc rất nhớ em.... "

"Tất cả không phải do anh sao. Anh bức tôi đến Thạc Quốc tôi cũng nỡ bỏ lại, anh còn.... "

"Một cơ hội...cho tôi một cơ hội, tôi sẽ yêu em sẽ không làm em phải sợ nữa..."

Tuấn Chung Quốc vừa nói chân vừa tiến lại khiến Trịnh Hạo Thạc sợ lui về sau. Cậu có hơi bất ngờ khi anh ta nói như thế.

"Tôi không dám tin tưởng anh nữa, cách anh thể hiện quá tàn nhẫn quá ác liệt đi, tôi không chịu được tình yêu của anh... "

"Không. Tôi sẽ không độc chiếm em như thế. Trịnh Hạo Thạc chỉ cần em trở về làm ba Mặc Uy như lúc trước em nói gì đều được....Trịnh Hạo Thạc...tôi sẽ yêu thương em mà... "

"Anh....anh sao hôm nay lại nói những lời này... "

Trịnh Hạo Thạc lui về sau sau đó trố mắt nhìn anh ta bế Thạc Quốc để vào nôi rồi xoay ngang nhìn cậu nói.

"Dù lúc trước là tôi sai, nhưng em phải biết tôi làm thế là vì Tuấn Chung Quốc tôi yêu em. Trước cũng vậy giờ cũng vậy tôi đều yêu em, cho nên rất sợ mất em. Trịnh Hạo Thạc quay về với tôi... "

Lúc này thấy thật lạ, tâm tư cư nhiên lại thả lỏng. Trịnh Hạo Thạc bất ngờ với lời người này nói. Cậu biết anh ta nói câu anh yêu mình rất nhiều nhưng hôm nay lại thấy lời này thật chân thật. 

Phút chốc Trịnh Hạo Thạc mở to mắt nhìn Tuấn Chung Quốc nhất thời không biết làm gì.

"Anh...anh nói thật sao. Anh làm bao chuyện đồi bại như thế là do anh thật lòng yêu tôi sao? "

"Đúng. Là thật lòng"

Trịnh Hạo Thạc còn muốn nói gì đó ngước lên đã thấy gương mặt phóng đại của Tuấn Chung Quốc, cảm nhận anh ta đang hôn mình.

Nụ hôn mãnh liệt chứa bao nhiêu nổi nhớ trong đó. 

Anh ta thực sự yêu mình ?

Tuấn Chung Quốc ôm chặt Trịnh Hạo Thạc áp môi cậu, hôn ngấu nghiến lúc đầu Trịnh Hạo Thạc còn khó chịu chưa thích ứng được sau đó tự khi nào đã bị cuốn vào sự triền miên này.

Vói đầu lưỡi vào âu yếm trong khoang miệng, day dưa đến nước bọt tràn ra khóe môi, Tuấn Chung Quốc tựa như lâu ngày mới tìm lại được hương vị này, hương vị chỉ có Trịnh Hạo Thạc đem lại nên anh như chìm đắm mặc sức âu yếm triền miên môi lưỡi người này hầu như muốn rút cạn cả cỗ vị đạo dịu mát kia.

"Ưm...buông..... "

Thiếu dưỡng khí mặt đỏ nồng tựa như sắp ngất, Trịnh Hạo Thạc mới dùng hết lực đạo đẩy lồng ngục người này ra sau đó cố sức mà mở miệng thở hổn hển. 

Tuấn Chung Quốc cong khóe môi tay vươn lên lau nước bọt cho cậu,  phun ra ánh mắt trìu mến nhìn Trịnh Hạo Thạc .

Trịnh Hạo Thạc nhìn anh tức giận muốn ra về sau đó nhìn Tuấn Chung Quốc mếu máo mới không nở rời tay lại bế Thạc Quốc lên. 

Xa nó gần một tháng cậu nhớ thằng bé này đến phát điên rồi.

Tuấn Chung Quốc đương nhiên sẽ dùng mọi cách khiến Trịnh Hạo Thạc bỏ ý định rời khỏi biệt thự lần nữa mà chủ yếu đều đem Thạc Quốc ra. 

Thạc Quốc thiếu em đêm nào cũng khóc. 
Không có em Thạc Quốc không chịu ăn uống.

Đến cả đồ chơi Tuấn Chung Quốc cũng không thèm nhìn, nó rất nhớ em....

Nghe mấy lời này Trịnh Hạo Thạc vừa xót vừa nghi ngờ. 

Hôm nay bế Thạc Quốc không cảm nhận thấy đứa bé bị ốm mà còn nặng lên rất nhiều. 

Gần một tháng nay anh ta đang vỗ béo Thạc Quốc sao?

Nhìn Trịnh Hạo Thạc ôm Thạc Quốc yêu thương bảo sẽ không xa nó nữa, Tuấn Chung Quốc mới an tâm còn nhếch nụ cười khen ngợi với Thạc Quốc.

Thạc Quốc rất đáng thương đi. Vì để dụ Trịnh Hạo Thạc vào nhà mà phải hi sinh bờ mông cho cha Thạc Quốc tét để khóc lớn đấy...

Khi đó uất ức thế nào nhưng hiện tại được thấy ba Yên bên mình, Thạc Quốc rất hạnh phúc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro