1.Khi nào anh trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Anh Trấn ơi, khi nào thì anh sẽ trở về vậy? Em nhớ anh nhiều lắm..."

"Sẽ sớm thôi Quốc à, chờ anh thêm chút thôi nhé, anh nhất định sẽ trở về gặp em."

Kim Thạc Trấn cùng Điền Chính Quốc sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Bố mẹ của bọn họ cũng giống như bao người khác trong thôn, ngày ngày làm việc đồng áng từ sáng sớm đến tận tối mịt. Ấy vậy mà cái nghèo vẫn đeo bám họ từ năm này qua năm khác, từ đời này qua đời khác. Kim Thạc Trấn 17 tuổi, gia đình còn có tới ba đứa em nhỏ, bắt buộc phải dừng lại việc học còn dang dở, theo người chú họ lên thành phố kiếm sống. Điền Chính Quốc năm đó mới 12.

Cả thôn khi ấy chỉ có duy nhất một bốt điện thoại công cộng, Điền Chính Quốc nhịn tiền quà sáng mẹ cho, theo số điện thoại bàn Thạc Trân đưa lúc trước cứ hai ngày lại gọi cho Kim Thạc Trấn trò chuyện một lúc mới chịu về. Chính Quốc gọi nhiều lần đến nỗi dãy số điện thoại đã đều thuộc lòng.

Thạc Trấn cùng chú lên thành phố rồi vào làm ở một công xưởng dệt, hàng ngày đều miệt mài làm việc từ sáng sớm đến tận đêm. Với đồng lương ít ỏi khi ấy, trừ đi phần tiền hàng tháng đều đặn gửi về nhà, mỗi bữa chỉ có thể ăn một bát cơm trắng mua bên vệ đường.

Dáng người Thạc Trấn vốn vừa cao vừa gầy, cộng thêm làm việc vất vả mà mỗi ăn uống lại thiếu thốn, mới qua vài tháng, người đã gầy đến đáng thương, sắc mặt thì tiều tụy héo hon ai nhìn vào cũng xót xa. Mấy người công nhân lớn tuổi hơn thường tranh thủ nhường cho Thạc Trấn những công việc đỡ vất vả hơn.  Dù sao Thạc Trấn cũng còn là một thiếu niên chưa lớn hẳn, xem ra cũng chỉ tầm tuổi con bọn họ, thấy cảnh Thạc Trấn vác từng bao tải sợi chật vật đi vào kho hay kéo mấy xe hàng cao gấp đôi mái đầu thì thật không đành lòng.

Mọi việc cứ tiếp diễn được gần một năm. Điền Chính Quốc ngày ngày vẫn chờ mong Kim Thạc Trấn trở về, thỉnh thoảng còn hay chạy đến nhà Thạc Trấn nằm ở cuối làng, đứng tần ngần ở cửa một lúc rồi lại lê bước về.

Bỗng một hôm, Chính Quốc theo số điện đã thuộc lòng gọi đến cho Thạc Trấn, đầu dây bên kia nhấc máy, nói Thạc Trấn đã bỏ việc đi khỏi nhà máy được hai ngày nay. Đến cả người chú họ kia cũng không biết tung tích gì. Chính Quốc mới nhớ lại mấy lời anh nói vài hôm trước:

"Quốc này, lần tới em đừng gọi anh nữa nha, ngoan ngoãn ở nhà đi học, anh sẽ sớm trở về. Hứa với anh, phải chờ anh, nhưng dù có nhớ anh em cũng đừng khóc, bởi vì anh không thích Quốc của anh khóc đâu."

Thạc Trấn nói rồi vội vàng cúp máy trước, đó đã là lần cuối họ nói chuyện cùng nhau.

----------------------------------------------------------------------

Điền Chính Quốc năm nay vừa tròn mười tám tuổi, thành tích học tập xuất sắc. Sắp tới chính là kì thi lên Đại học, nhưng nhà vốn nghèo không đủ khả năng chi trả học phí nên Chính Quốc tốt nghiệp trung học xong phải từ trên huyện về làng phụ giúp bố mẹ việc mùa màng, coi như kết thúc việc học tại đó. Bố mẹ Chính Quốc vẫn thường nói với cậu rằng:

"Bố mẹ biết con vốn thông minh lại luôn tu chí học hành, con có ước mơ của riêng mình nhưng nhà ta lại nghèo quá, mấy năm qua con đi học trên huyện bố mẹ và các em ở nhà cũng không dễ dàng gì, huống hồ là bây giờ con muốn lên đại học..."

Những lúc như thế Chính Quốc chỉ im lặng cúi đầu.

Thầy chủ nhiệm của Chính Quốc tóc đã gần như bạc hết, lặn lội về đến tận nhà bọn họ thuyết phục, đảm bảo rằng với thành tích mấy năm qua của Chính Quốc cộng với điểm thi tốt, cậu nhất định giành được học bổng tại một trường đại học ở Bắc Kinh. Bố mẹ Chính Quốc thương con, đành gom góp chút tiền còn lại trong nhà, sắp sửa hành lí cho Chính Quốc theo thầy lên lại trường ôn tập. Khi ấy kì thi đại học chỉ còn gần một tháng nữa là bắt đầu.

"Thầy chờ em một chút nhé, em sẽ quay lại ngay."

Chính Quốc đeo balo trên vai, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng nói với thầy rồi xoay gót chạy về phía cuối làng. Ngôi nhà của gia đình Thạc Trấn loáng cái đã hiện ra trước mắt, Chính Quốc không kìm được lại ngẩn cả người. Giàn hoa giấy xinh xắn năm nào hai người cùng nhau mua cây về trồng trước cổng giờ đã tươi tốt vươn mình rợp cả một góc sân. Mùa hè nóng nực Thạc Trấn cùng Chính Quốc sẽ thường mắc võng ra vườn cây sau nhà ngủ trưa, rồi có những lúc lại cùng nhau ra bờ sông cạnh nhà nghịch nước đến khi nào ướt nhẹp mới chịu về. Mùa đông thì cùng nhau theo bố mẹ ra đồng thu hoạch khoai tây, bắp ngô,... thu hoạch xong sẽ cùng đám bạn đồng trang lứa xin một ít từ người lớn đem nướng rồi cùng nhau ăn. Suốt quãng thời gian thơ ấu, hai người đã cùng lớn lên bên nhau bình yên như vậy.

Mấy năm nay Thạc Trấn bặt vô âm tín, còn Chính Quốc tuổi còn nhỏ đành bất lực không biết làm sao để tìm anh.

"Thạc Trấn, anh đi lâu như vậy rồi, rốt cuộc khi nào mới chịu trở về đây?"

Thạc Trấn, đợi em, em nhất định sẽ tìm được anh, cùng anh trở về.

—————————————————

Kì thi đại học năm đó, Điền Chính Quốc xuất sắc nằm trong top3 học sinh có điểm cao nhất thành phố, thuận lợi giành được học bổng của Đại học
Thanh Hoa (*)

Chính Quốc thi xong bèn về lại nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, nhận được giấy báo nhập học cũng chuẩn bị qua loa một ít tư trang, một mình đi tàu lên Bắc Kinh xa hoa. Trước khi đi, mẹ Chính Quốc có dúi vào trong tay cậu ít tiền đi đường. Chính Quốc nhìn bố mình tóc đã có nhiều sợi bạc, còn lưng mẹ cũng đã hơi còng xuống mà ngậm ngùi nói tiếng tạm biệt.

Từ quê lên Bắc Kinh mất tới bốn giờ đi tàu.Chính Quốc xuống khỏi tàu khi trời đã xế chiều. Khí hậu ở Bắc Kinh có chút khác so với quê nhà nên ban đầu cậu hơi không quen. Một cậu trai thôn quê lần đầu tiên lên thành phố xa hoa bắt đầu cuộc sống mới hẳn sẽ rất khó khăn nhưng Chính Quốc trước nay cũng đã chịu qua không ít vất vả, cậu tin mình có thể tự lo được. Khó khăn lắm mới lên được chuyến xe bus có điểm dừng ở gần trường. Trên lưng đeo balo tay xách thêm túi hành lí nhỏ, may mà cậu kịp đến trường đăng kí nhập học trong ngày.

Sau khi mọi thủ tục đều đã xong xuôi, Chính Quốc được phân đến ở kí túc xá, phòng 613 (phòng thứ 13 của tầng 6 =)))))))))

Lê thân được đến cửa phòng thì Chính Quốc cũng thở không ra hơi nữa rồi. Chìa khóa mới được phát còn chưa kịp lấy ra, cánh cửa trước mặt đã bị mở ra. Ngoài hành lang thì có đèn cơ mà trong phòng thì tối om, Chính Quốc hơi giật mình, vì tối quá nên cũng không nhìn rõ ngũ quan người đứng đó ra sao.

"Chào...chào sư huynh."

"Ờ, năm nhất à ?"

"Vâng."

Người kia thờ ơ hỏi một câu, mở rộng cánh cửa để Chính Quốc bước vào, tiện tay bật công tắc điện. Căn phòng bỗng chốc trở nên sáng sủa. Chính Quốc lúc này đã thấy rõ gương mặt của vị huynh đài kia. Ngũ quan không tính là xuất sắc nhưng cũng rất hài hòa ưa nhìn, mái đầu nhuộm màu bạc hà nổi bật, nước da rất trắng, khác hẳn với nước da màu tiểu mạch do phải ra nắng làm việc nhiều như của cậu.

Phòng kí túc xá là kiểu phòng chuẩn mực bao gồm hai cái giường tầng, nhà tắm, nhà vệ sinh, còn có một cái ban công nhỏ dùng để phơi đồ. Thấy Chính Quốc đang ngơ ngác, vị sư huynh kia bèn lại gần vỗ vai cậu.

"Xin giới thiệu, tôi tên Mẫn Doãn Kì, khóa 55."

"Chào Mẫn sư huynh, em tên Điền Chính Quốc, khóa 59"

"Phòng có hai giường trống, cứ tùy ý chọn là được."

"Vậy là hiện tại đã có 2 người ở rồi phải không ạ?"

"À đúng là như vậy, tên còn lại trong phòng là Trịnh Hạo Thạc, hắn còn bận đi làm thêm chưa có về."

"Vâng vậy em đi thu dọn đồ đạc đây ạ."

"Ừm nhanh một chút, lát sư huynh đây sẽ dẫn cậu đi ăn."

Doãn Kì cao hứng nhìn Chính Quốc, hơi nhướn mi tựa vào thành giường đối diện đưa ra lời mời.

"Vậy thật cảm ơn sư huynh quá."

---------------------------------------------------------------------------------------------

(*) Đại học Thanh Hoa là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở phía tây Bắc Kinh, được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc. Trường được thành lập năm 1911, giai đoạn bị gián đoạn hoạt động giảng dạy từ năm 1966 đến 1977 (Thời kì cách mạng văn hóa). Từ năm 2015, Đại học Thanh Hoa đã vượt qua MIT để đứng đầu danh sách các trường đại học xuất sắc nhất thế giới về kỹ thuật và khoa học máy tính, được bình chọn bởi US News.

Một cái hố rất sâu :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro