20. Kết thúc viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I.

Điện thoại di động của anh đang đổ chuông.

Kim Seokjin cảm nhận các bức tường để đi dọc theo đến nơi phát ra âm thanh. Nhạc chuông được cài riêng cho Jungkook đã cổ vũ anh ấy luống cuống mở khóa điện thoại của mình. Nhưng giọng nói chào đón anh ấy ở đầu dây bên kia chắc chắn không phải của người anh yêu: "Seokjin hyung? Hiện tại anh có rảnh không?"

Anh dừng lại, "... Jimin?"

"Ừ! Là em đây hyung!" Jimin ngượng ngùng xoa xoa cổ, cậu quên mất việc giới thiệu mình là ai.

Seokjin áp sát điện thoại vào tai. Anh thấy hình như Jimin không ở một mình khi nghe thấy những giọng nói ổn ào ngoài nền, nhưng trước khi anh phát hiện thêm bất kỳ chi tiết nào thì một chất giọng quen thuộc vang lên rõ ràng, "PARK JIMIN! Trả lại điện thoại cho em !!"

.....

Jeon Jungkook đang bốc khói khi Park Jimin mãi mới từ hành lang đi vào. Anh lớn hớn hở nở một nụ cười như tinh như mèo rồi đặt lại điện thoại trên bàn, cạnh giường bệnh. "Cậu  hét hơi bị lớn tiếng đấy, cậu không làm rách vết khâu nào chứ?"

Người sĩ quan trẻ trừng mắt đầy dao găm trong tư thế bất động trên giường bệnh. Rất may, Jungkook có phòng cho riêng mình và các giường khác còn trống, nếu không Jimin sẽ rất khó trấn an những người khác rằng thanh niên trông như kẻ sát nhân đây hoàn toàn vô hại. "Cậu ấy là thằng em trai đang bị thương của mày đấy, Jiminie," Jimin thầm nhắc nhở bản thân, "Thôi tha cho nó đi." 

"Jin hyung đang trên đường đến đây."

Trước vẻ mặt phẫn nộ của Jungkook, anh lập tức giơ tay lên đầu hàng, "Bình tĩnh! Anh không hiểu tại sao cậu lại phải tức giận như này chứ!"

"Mẹ kiếp đúng là không biết gì cả!" Jungkook bùng nổ.

Anh Park "Không-Biết-Cái-Đếch-Gì-Chết-Tiệt" Jimin đã quá đủ cho một ngày rồi. Chúc phúc cho Jungkook bằng một nụ cười mắt híp đặc trưng khác, anh vẫy tay chào tạm biệt và để cậu trai tóc đen trầm ngâm một mình.

Bệnh viện thành phố nằm không xa nhà của họ cho lắm. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng cậu lại được mở ra, lần này là một Seokjin vô cảm được hộ tống bởi người bạn cũ của họ là cô y tá lễ tân. Người phụ nữ tốt bụng lấy một chiếc ghế đặt cạnh giường của Jungkook cho Seokjin ngồi và mỉm cười ấm áp rồi khi biến mất một cách âm thầm như khi cô ấy đến, cuối cùng còn lại một mình hai người.

Cặp đôi nhìn nhau không nói lời nào - Seokjin đã trở nên nhạy bén trong việc nhận ra tình huống mặc dù anh khó nhìn được gì, và cuối cùng thì Jungkook là người mở lời. "Hyungie ..." cậu rón rén nắm lấy tay anh làm nũng, "Làm ơn nói gì đi mà... anh đến thăm em phải không?"


"Ai đó," Seokjin bắt đầu một cách lạnh lùng, và Jungkook nhận ra người yêu của mình hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng và chỉ chờ cậu nói trước. "Ai đó bị thương gần chết và định giấu anh cơ đấy."

"Seokjinie, đừng tin những điều vô nghĩa họ nọi, chuyện này không có gì đâu, em không sao cả," Jungkook siết chặt tay anh. Mặc kệ những gì mà nhân viên cứu thương và đồng đội của cậu đã nói, cậu không nghĩ rằng mình bị thương nặng như vậy, những người khác chắc hẳn đã quá cường điệu. Tuy nhiên Seokjin lại nghẹn ngào trước câu trả lời của cậu và bắt đầu rơi nước mắt.


Jungkook hối hận ngay lập tức, nhưng trong khi cố gắng ngồi dậy và an ủi tình yêu của mình, anh chàng cảnh sát bị thương đã tính toán sai lầm và cuối cùng phải rít lên vì đau đớn.

Seokjin rút tay ra khỏi tay Jungkook, chỉ về phía bụng cậu, hít sâu, "Mô tả vết thương 

cho anh."

"Em không nghĩ rằng bọn mình cần phải..."

"Thế thì anh sẽ tự tay cảm nhận vết thương," Seokjin trả lời một cách nghiêm khắc và ra hiệu để vén chăn lên. Jungkook bắt lấy tay anh, đan các ngón tay vào nhau. "Hyung. Em xin lỗi. Em hứa lần sau sẽ không giấu anh nữa."

Seokjin cắn môi dưới. Anh đã rất muốn phản bác lại cậu bằng câu "Thôi thì đừng bị thương nữa đi, tốt nhất là không có lần sau!", Nhưng anh biết đó là một yêu cầu bất khả thi với công việc của Jungkook. Anh nuốt lại lời nói và tiếp tục im lặng.

"Jin hyung," Jungkook cố giả vờ như không nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, "Cảm ơn anh đã đến tận nơi này để gặp em."

"Không có chuyện gì, bệnh viện không xa, ngày nào anh cũng sẽ tới đây."

"Nhưng đây là lần đầu tiên anh quay lại kể từ khi khi bị mất thị lực," Jungkook vuốt ve mu bàn tay bằng ngón cái. Họ không bao giờ né tránh chủ đề về đôi mắt của Jin khi ở một mình. "Sau khi bọn mình tới bác sĩ nhãn khoa khác, cũng đã nhiều năm rồi anh mới trở lại."

"Chúng ta ở đây thì sao chứ?"

"Không sao cả! Ngoại trừ việc có lẽ 80% câu chuyện phiếm của họ sẽ xoay quanh chúng ta. cặp đôi đồng tính siêu bi thảm này," Jungkook tiếp tục, "Một cảnh sát suýt chết vì nhiệm vụ và bác sĩ mất thị lực, anh đoán xem?"

"Không có gì đâu," Seokjin mỉm cười, "Em thực sự nghĩ rằng họ chưa tìm hiểu về chúng mình sao? Có khi mấy người đó đã nói thế chuyên từ lâu rồi"

Jungkook chỉ đơn thuần nhìn lại anh. "Nhưng em không muốn anh phải trực tiếp đối mặt với những bà tám đó." Kể từ khi Seokjin bước vào, Jungkook đã nhận thấy những người bên ngoài đang nhòm ngó từ ô cửa sổ nhỏ trên cửa ra vào. Cậu nắm tay Seokjin chặt hơn nữa, thoáng thấy may mắn anh không nhìn được.

Tai nạn này chỉ là một phần lý do khiến Jungkook muốn nghỉ việc.

Nhưng điều thực sự thúc đẩy cậu nộp đơn xin nghỉ là những gì đã xảy ra vào ngày cậu xuất viện.

Khi không nhìn thấy gì thì Seokjin không có nhiều việc có thể làm ở nhà, vì vậy một trong những thói quen hàng ngày của anh ấy là mang Ghế Bành ra ngoài đi dạo ở công viên địa phương. Theo thời gian anh kết bạn với một số người nuôi chó trong khu phố của họ.

"Ash!"

Seokjin cảm thấy có thứ gì đó lông xù cọ vào đầu gối và mỉm cười nhận ra đó là gì. Anh cúi xuống vỗ về con chó để chào hỏi. Ash là một con Husky Alaska, chủ nhân của nó là một trong số ít những người trong khu phố, giống như Jin, dắt chó của họ đi dạo vào giữa buổi chiều, người đó có công việc là một DJ radio của một chương trình ca nhạc lúc nửa đêm.

Seokjin biết về chương trình đó và tên DJ của anh ấy, nhưng họ chưa bao giờ gọi nhau bằng tên thật, chỉ gọi nhau là "Hyung Ghế Bành" và "Hyung Ash". 

Seokjin thấy tình bạn lịch sự kiểu này rất vừa phải.

Dây xích của chiếc ghế bành được cởi ra để nó chơi với chú chó husky trong khi các hyung của họ ngồi cùng nhau trên băng ghế, trò chuyện qua lại, trao đổi những câu chuyện về các chú chó của họ. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua tán lá chiếu vào hai người đàn ông, Seokjin cởi mũ lưỡi trai và ngả đầu ra sau để đắm mình trong ánh sáng ấm áp.

Anh đã dành những ngày qua để đến thăm Jungkook ở bệnh viện và trở về ngôi nhà yên tĩnh, giờ không có Jungkook, anh vô cùng căng thẳng. Những con đường xa lạ đã khiến anh kiệt sức, sẽ là nói dối nếu anh ấy bảo rằng mình không mệt. Với khuôn mặt nghiêng lên, ánh sáng mặt trời có thể chiếu xuống mí mắt và đi đến võng mạc của anh, đánh thức một số tế bào còn hoạt động mà anh vẫn sở hữu. Cho phép Seokjin nhìn thấy một vùng biển đỏ sẫm và buồn tẻ. Ở đó, dưới ánh mặt trời, với làn gió nhẹ lướt qua mái tóc và giọng thì thầm trầm thấp của hyung Ash bên cạnh, Seokjin chìm dần vào giấc ngủ.

Nhận thấy Jin không phản ứng lại, DJ ngừng nói. Anh nghiêng người về phía trước với khuỷu tay đặt trên đùi, lặng lẽ nhìn những chú chó của họ đang lăn lộn trên cỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại để liếc nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh.

Đó là một buổi chiều trong tuần, công viên địa phương vắng tanh không có ai ngoài hai người họ. Seokjin ngủ yên với những đốm ánh sáng mặt trời như vẽ hoa văn trên xương quai xanh lộ ra của anh, lấp ló sau chiếc áo sơ mi trắng. Từ vị trí của người DJ bên cạnh, nó trông như thể anh ấy đang phát sáng vậy. Anh biết Jin từng là bác sĩ trong nhiều năm, nhưng khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt hiền lành và đôi môi mềm mại đầy đặn của người đàn ông, trông không có dấu vết theo thời gian khiến người ta khó đoán chính xác tuổi của anh.

Sững sờ một lúc, anh ta nhận ra những con chó của họ đã đi quá xa và huýt sáo để gọi chúng quay lại. Seokjin vẫn ngủ tiếp mặc cho tiếng ồn.

Gần một giờ đồng hồ trôi qua người đàn ông mới đưa tay ra và lắc nhẹ khiến Seokjin tỉnh giấc. "Ghế Bành hyung, dậy đi, đến giờ về rồi."

Seokjin mở mắt.

Chớp mắt từ từ, anh vỗ nhẹ xung quanh theo thói quen và chợt nhớ rằng mình còn đang ở công viên. Anh kinh ngạc ngồi bật dậy quay về phía người đàn ông, đôi mắt mở to như vẫn có thể nhìn thấy, "Tôi ngủ quên rồi sao?"

Người đàn ông đỏ mặt và thu tay lại. Vì lý do nào đó mà anh ta cảm thấy như thể mình bị bắt quả tang vậy, phải mất một lúc để nhớ rằng Seokjin không thể nhìn thấy anh ta đang làm gì. "Ừ ừm anh đã ngủ quên một lúc."

"Ồ... cảm ơn vì đã quan tâm đến Ghế Bành và tôi," Seokjin cười xin lỗi. Khi nghe thấy tên mình, Ghế Bành nhào tới đặt chân xuống vẩy đuôi. Nó hẳn là đã mệt mỏi sau tất cả các cuộc chạy đua và đang chờ để được đưa về nhà. Seokjin duỗi tay ra trước rồi đứng dậy chào tạm biệt Ash và người đàn ông.

Lại một ngày khác, Seokjin nghĩ. Anh cảm thấy sảng khoái sau giấc ngủ ngắn nhưng bây giờ phải nhanh chóng về nhà để gói một ít trái cây mang cho Jungkook trước khi giờ được ghé thăm kết thúc. Anh cố gắng tăng tốc độ theo Ghế Bành dẫn anh về nhà.

Như mọi khi Seokjin quá tập trung vào bước chân của mình mà hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang theo sau anh chỉ vài bước.

_______________

Jeon Jungkook cảm thấy mình đã hoàn toàn bình phục. Mặc kệ cho sự nhắc nhở lặp đi lặp lại mà theo cậu nghĩ là "làm quá mức" từ các nhân viên bệnh viện. Jungkook phản đối, khăng khăng yêu cầu và cuối cùng đã tự mình ký vào giấy xuất viện sớm.

Jungkook nhìn thấy Seokjin đang mở khóa cửa khi cậu rẽ vào góc xuống dãy nhà, ngay khi  định gọi anh giữ cửa thì nhận ra một người đàn ông khác đang chăm chú nhìn Seokjin từ phía sau không xa.

Chuông báo động vang lên trong đầu Jungkook, cậu nhanh chóng bước tới chỗ người đàn ông như một cảnh sát đang trên đường ngăn chặn vụ cướp. Đây không phải là lần đầu tiên Jungkook nhìn thấy người đàn ông này. Trong vài năm qua, có lần cậu ấy về nhà sớm và tình cờ gặp người này xung quanh nhà họ. Lúc đầu cậu nghĩ anh ta chỉ là một người hàng xóm khác, nhưng nghĩ lại, mỗi lần nhìn thấy anh ta, người đàn ông đó đều nhìn chằm chằm vào nhà mình hoặc quay lưng bỏ đi sau khi thấy cửa trước của họ đóng lại. Jungkook đã cố gắng kín đáo hỏi Seokjin xem có ai đang rình mò xung quanh nhà họ không, nhưng anh chưa bao giờ nhận ra bất cứ điều gì khác thường.

Nhìn từ xa, người đàn ông đó trông xấp xỉ cùng tuổi và chiều cao với cậu, nhưng đứng đối mặt với hắn, Jungkook nhận ra người kia có lợi thế với một chú chó husky to lớn. Không hiểu vì sao, điều đó lại khiến viên sĩ quan càng thêm kích động.

"Tôi không có ý gì xấu" người đàn ông giải thích ngay lập tức. "Chỉ là anh ấy không nhìn thấy nên tôi canh chừng thôi."

Jungkook cảm thấy tất cả được trút cơn thịnh nộ bởi một câu nói đó.

"... Anh cũng sống ở gần đây sao?"

"Ừ, ở Peony Dong." Jungkook nhận ra tên của tòa nhà, nó nằm gần đó, nhưng hoàn toàn ngược hướng với công viên.

Jungkook nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc lâu trước khi dịu giọng lại, "Cảm ơn anh," Cậu ấy hiểu cảm giác của người đó. Bản thân cậu cũng luôn lo lắng rằng Seokjin có thể gặp phải chuyện gì đó khi anh ấy ra ngoài một mình. Jungkook chân thành biết ơn nhưng cậu cũng nhớ rằng người đàn ông đã dùng ánh mắt gì để nhìn Seokjin "Nhưng từ giờ trở đi không cần đâu. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy. "

Jungkook cúi đầu, nhanh chóng đi về phía ngôi nhà.

Bước chân cậu đều đặn và chắc chắn, giống như quyết tâm trong cậu vậy.

II.

Việc mất thị lực đã khiến các giác quan khác của Seokjin trở nên nhạy bén, nhưng tiếng vo ve lớn từ máy hút mùi nhà bếp khiến anh khó xác định được âm thanh phát ra từ phòng khách có phải là Jungkook hay không. Đang định đi điều tra thì bị cuốn vào một vòng tay siết chặt.

Tiếp theo là tiếng Jungkook cằn nhằn, người mà đáng lẽ chưa được phép xuất viện trở về nhà. Vì đã về nhà mà không thông báo trước nên Jungkook cũng đã chuẩn bị cho điều đó, tước vũ khí của Seokjin bằng cách xen kẽ giữa xin lỗi và aegyo.

Thấy Seokjin bĩu môi, Jungkook một tay ôm eo người yêu, tay khác ôm sau gáy anh rồi đưa cả hai người họ đi về phía phòng khách và thả mình xuống ghế sofa. Mất phương hướng vì  quay lòng vòng, Seokjin chỉ có thể nương người theo để ngồi vào lòng Jungkook của mình.

Khi đã ngồi vào chỗ, Seokjin thả lỏng nắm chặt áo sơ mi của Jungkook và hướng lòng bàn tay lên mặt cậu. Lần theo chiếc cằm hơi sứt mẻ của, qua vết sẹo thuở nhỏ trên má, lên trên đôi mắt nai và hàng mi của cậu rồi quét xuống mũi để véo mũi một cái thật mạnh.

Jungkook rú lên giống như cách Ghế Bành hay làm khi đuôi bị giẫm lên, "Au au au! Đau quá, hyungie ..."

"Chỉ kiểm tra xem em là ai thôi." Seokjin không biểu cảm nói.

Jungkook sụt sịt. Gập người lại, xoay lưng ôm lấy tình yêu của cậu lọt thỏm trong lòng, "Anh phải sờ mặt em để kiểm tra hả?" Cậu thì thầm, "Anh không thể nhận ra em từ cái bên dưới này sao?"

Láo nháo thì ăn đấm, Jungkook bị Seokjin làm một cú vào ngực. Cậu đã chuẩn bị sẵn nụ cười nhếch mép nơi khóe môi khi nhìn Seokjin, "Không biết cú đấm tiếp theo của anh sẽ hạ cánh ở đâu đây?"

"Anh có ngửi thấy mùi đó không? Em nghĩ có thứ gì đó đang cháy" Jungkook biết cái gì nguy hiểm khi nó tới nhờ kinh nghiệp làm cảnh sát bao năm nay"Ở lại đây nhé, em đi kiểm tra một lúc"

Đó cũng là lý do Jungkook giành phụ trách việc bếp núc và chuẩn bị bữa tối cho hai người họ.

Để việc nấu nướng cho cậu, Seokjin ngồi xuống bàn ăn và chỉnh sang một đài phát thanh ngẫu nhiên. Trong vòng vài phút thói quen xấu của anh lại nổi lên và cạy miếng bảo vệ cạnh bàn ra. Jungkook để mặc anh làm điều đó, cậu đơn giản chỉ phải thay thế các dải cao su bất cứ khi nào Seokjin phá bỏ một cái, có chúa mới biết hồi đó cậu đã mua bao nhiêu.

Khi đó, Jungkook thậm chí còn không biết những dải cao su này hoạt động như thế nào, cậu rất lo lắng về việc Seokjin cứ vô tình va vào đồ đạc trong nhà. Tim cậu đau nhói khi nhìn thấy những vết bầm tím xuất hiện trên cánh tay và chân anh, vì vậy anh chàng cảnh sát đã lên mạng tìm đường đến một cửa hàng bán sản phẩm an toàn cho trẻ sơ sinh. Seokjin cao hơn 1m8, vì vậy ngoài bàn và tủ thông thường, cậu cũng cần tính đến tủ trên cao, máy hút mùi nhà bếp, các góc khác cao và thấp khác nữa. Sau khi tính toán, cậu ấy báo giá cho 100m dải bảo vệ và 50 miếng bịt góc .

Dịch vụ khách hàng: "Thưa ngài... chắc là ngài phải có rất nhiều trẻ em trong nhà nhỉ."

Jungkook không giải thích, "Ừm, lũ trẻ đông lắm."

Dịch vụ khách hàng: "Ah! Tôi hiểu rồi, ngài đang đặt hàng cho một trường mẫu giáo, phải không?"

"....."

Họ đã bàn về việc hạn chế góc ngôi nhà sau lúc hàng loạt dải bảo vệ được chuyển đến, trong phòng tràn ngập tiếng cười lau kính của Seokjin khi Jungkook chia sẻ câu chuyện với bên bán hàng. Trong nhiều tháng sau đó Seokjin cứ trêu chọc gọi cậu là hiệu trưởng Jeon, và Jungkook sẽ vặn lại, "Nếu em là hiệu trưởng, điều đó có khiến anh trở thành một trong những học trò của em không nhỉ, bé Seokjinie?"

Không hề cảm kích khi được ai đó nhỏ hơn tận 5 tuổi gọi là trẻ sơ sinh, anh đã bĩu môi và và coi như hòa nhau. Seokjin mỉm cười trìu mến với những ký ức, chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy "bữa tối đã sẵn sàng" của Jungkook cho đến khi người yêu ở bên cạnh.

"Máy hút mùi nhà bếp quá ồn," Jungkook phàn nàn trong khi đặt bát đĩa xuống, "Em đã cố gắng nói chuyện với anh khi ở trong đó nhưng anh chẳng nghe thấy em nói gì cả."

"Ồ," Seokjin chớp mắt. "Chúng mình mua nó một thời gian dài rồi còn gì, có lẽ đã đến lúc để thay thế rồi?"

Anh đã nghĩ rằng đó chỉ là một mảnh ghép nho nhỏ trong nhà thôi, nhưng Jungkook lại tiếp tục nhìn vào anh như có điều gì đó muốn nói. Cậu múc một muôi cơm lớn vào bát của Seokjin và đưa cho anh.

"Hyung," cậu mở lời, "Hãy chuyển đến một nơi khác nhé."

"... Được thôi" Seokjin trả lời.

Họ đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi? Khái niệm về thời gian của Seokjin trở nên mờ nhạt  kể từ khi anh mất thị giác. Nếu không có mặt trời để giúp anh phân biệt giữa đêm và ngày thì anh ta không còn có thể xác định chính xác thời gian trôi qua nữa. Giờ đây, anh cần đặt báo thức để tự nhắc nhở mình về thời gian trong ngày. Seokjin đã không còn là kẻ cô độc cứng đầu và ích kỷ như trước đây nữa.

Bây giờ anh thường trả lời bằng câu "Được thôi" hoặc "Hãy làm theo quyết định của em đi" , hiếm anh khi đặt câu hỏi về những lời đề nghị của Jungkook, không phải vì yếu đuối mà vì sự tin tưởng. Seokjin hoàn toàn tin vào người thương của mình.

Vào một buổi chiều mùa thu một năm trước, Jeon Jungkook quyết định biến hồ bơi ngoài sân thành một suối nước nóng tự chế. Cậu nghiên cứu và đặt mua tất cả các thiết bị cần thiết rồi tự bắt đầu làm tất cả. Mặt trời sau lưng dần lùi xuống khiến đường chân trời thành một sự pha trộn thay đổi liên tục giữa màu xanh và tím nhạt.

Mặc dù anh túc đã được dọn sạch, nhưng giàn hoa cũ vẫn đứng thẳn, tạo cho sân vườn sự riêng tư trước những ánh mắt dòm ngó của hàng xóm. Sau khi hoàn thành, Jungkook thả mình vào hồ bơi trước để kiểm tra xem nhiệt độ có vừa phải không trước khi gọi Seokjin tham gia cùng.

Seokjin ghét cái lạnh - trời chưa sang thu nhưng anh đã quấn mình trong một chiếc áo len dày. Tuy nhiên, bất chấp cơn gió se lạnh, chỉ cần một câu nói đơn giản là "Không sao đâu! Xuống đi!" từ Jungkook thì anh sẽ lập tức gật đầu bắt đầu tới bên hồ bơi.

Jungkook nuốt nước bọt nhìn làn da trắng sứ của Seokjin ngày càng lộ ra. Mặt trời tắt dần chiếu những tia nắng ấm lên xương đòn và bờ vai mịn màng của Seokjin khi cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng và quỳ xuống bên hồ bơi, chuẩn bị tinh thần để ngâm mình. Trước khi anh làm được điều đó, một đôi tay trồi lên từ hồ bơi và kéo anh xuống.

Hồ bơi hơi nông đối với hai người đàn ông trưởng thành. Jungkook ngồi xuống cầu thang của bể bơi kéo Seokjin ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của anh. Người kia rùng mình trước nhiệt độ đối lập giữa không khí mát mẻ, làn nước ấm áp và cái ôm còn ấm hơn của người yêu. Đưa tay ôm mặt Jungkook, Seokjin hôn ngọt ngào người thương.

"Anh đẹp quá, hyung ..." Jungkook thì thầm bên môi anh, thúc nhẹ chóp mũi vào Seokjin.

Ánh sáng lấp lánh từ mặt hồ bơi và phản chiếu lên những chiếc lá cây xào xạc trong gió nhẹ. Nếu nhíu mắt, Seokjin gần như nhìn thấy được ánh sáng ấm áp màu đỏ từ ánh đèn sân vườn.

Anh bị ghì chặt vào thành bể, hai chân dang rộng và thút thít phục tùng trước Jungkook. Làn nước ấm áp dọc theo lưng anh theo chuyển động, như thể rửa sạch những vết sẹo trong quá khứ của anh. "Em đã khóa Ghế Bành trong nhà rồi," Jungkook thì thầm bên vành tai đỏ rực, "Chỉ cần hyung giữ im lặng thì sẽ không có ai phát hiện ra đâu."

Seokjin nuốt lại tiếng rên rỉ của mình và gật đầu một cách nhẹ nhàng.

 Jungkook càng siết chặt hơn - Seokjin lại càng tỏ ea phục tùng hơn, khiến cậu càng muốn hủy hoại anh hơn. Người yêu của cậu thanh tao bên bể bơi với ánh mắt ngây thơ trông linh thiêng như những bức tượng cẩm thạch trong nhà thờ Công giáo, vậy mà bây giờ người đó đồng thời đang quằn quại dưới thân cậu. Khắp cơ thể Seokjin phiếm hồng, nơi cứng ngắc và đau nhói lên xuống trong tay, anh ưỡn người và đung đưa về phía Jungkook, bày tỏ sự tin tưởng hoàn toàn cho cậu. Jungkook thỏa mãn cảm thấy được trói buộc, như thể họ đã hòa quyện vào nhau không thể tách rời.

Một cảm giác lắng đọng trong lòng Jungkook khi màn đêm buông xuống xung quanh hai người, cậu không thể kìm lòng mà ôm chặt người yêu của mình. "Hyungie của em," cậu thì thầm vào tai Seokjin, "Ngoan."

 Sau ngày hôm đó, một hàng rào bảo vệ phải được lắp đặt xung quanh các mép của hồ bơi.

__________

Dải đệm bị lõm vào khi Kim Seokjin đặt cổ tay lên thành bàn ăn của họ, "Chúng ta nên chuyển đến đâu đây?"

"... Em vẫn chưa rõ," cựu cảnh sát trả lời, "nhưng em dự định sẽ nộp đơn từ chức vào ngày mai. Khi việc bàn giao hoàn tất, chúng mình có thể bắt đầu liên hệ với các đại lý để báo giá về nơi này. Anh có nơi nào muốn không đi?"

"Anh á?" Seokjin hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt của anh ấy nhanh chóng biến thành biểu cảm hài lòng, "Bất cứ nơi nào - miễn là có em ở bên anh thì bất cứ nơi nào cũng được."

Trước câu trả lời thẳng thắn và trung thực của người yêu, Jungkook ôm ngực với nụ cười toe toét.

Họ chưa kịp hoàn thành bữa ăn thì cảnh sát Jeon đã lên phòng làm việc tìm kiếm một bản mẫu trên mạng và nhanh chóng hoàn thành đơn từ chức của mình. Cậu mỉm cười ký tên vào tờ giấy vừa mới in còn nóng hổi.

Khi quay lại, Seokjin đã ăn tối xong, đang kiên nhẫn ngồi bên bàn. Anh ấy quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu. Jungkook đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng rồi đi dọn bát đĩa. Trong khi rửa bắt, cậu bảo Seokjin hãy chọn một cuốn sách đi. "Em sẽ đọc nó cho anh sau khi tắm cho anh và Ghế Bành xong nhé!"

Seokjin tắt đài, dựa tai vào cửa phòng bếp, "Em á?"

"Em." Jeon Jungkook giơ hai tay tháo găng khỏi bồn rửa. "Từ bây giờ ... mỗi ngày kể từ bây giờ, em sẽ ở bên cạnh anh."

III.

Họ đã có một số lời đề nghị hỏi mua cho ngôi nhà, đề nghị sau sẽ luôn ra giá cao hơn lần trước.

Đại lý bất động sản nói với họ rằng thị trường bất động sản của thành phố đang trải qua một thời kỳ bùng nổ nên khuyên họ đừng quyết định bán đi quá sớm.

Và cứ thế, cuộc sống gia đình của hai người trong ngôi nhà vẫn tiếp tục. Trong ngày, Jungkook sẽ khám phá những khu vực lân cận tốt để dẫn Seokjin tham quan xung quanh sau bữa tối.

Đã lâu rồi họ không đi dạo cùng nhau như thế này. Không có cây gậy trắng và Ghế Bành làm hướng dẫn viên, Seokjin khoác tay đi dạo với Jungkook, dựa sát vào cậu và đi chậm hơn một chút so với người bạn đời của mình. Biết anh đặc biệt thích những nơi sáng sủa mà mắt vẫn có thể lờ mờ phát hiện ra ánh sáng, Jungkook nhất định sẽ đưa anh đến những con phố trung tâm nhộn nhịp. Bóng đèn neon phát sáng sẽ phản chiếu và thắp sáng nhãn cầu tối của Seokjin, cứ thế trong giây lát dường như anh vẫn có thể nhìn thấy.

Jungkook đứng lặng người giữa đường, thoáng chốc sững sờ. Seokjiin đã để ý đến âm thanh của đèn giao thông thay đổi. Anh kéo mạnh tay áo Jungkook, "Tại sao chúng ta không băng qua?"

Thoát khỏi vẻ trầm tư, Jungkook thu hồi ánh mắt và nhanh chóng dẫn Seokjin qua đường.

Trên đường đi, cả hai đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, và thậm chí của một đám đông nhỏ xung quanh đài phun nước của quảng trường khi họ chờ đợi buổi biểu diễn dưới nước thường lệ.

Kim Seokjin không thể nhìn thấy gì và tiếp tục giữ chặt cánh tay Jungkook.

'Ngay cả khi anh ấy nhìn được thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ buông tay.' Jungkook nghĩ và dừng lại trên đường đi của mình. Cậu quay mặt về phía Seokjin, người có vẻ đang bối rối trước hành động của cậu nhưng vẫn quay mặt về phía cậu như cũ, bàn tay cậu luồn xuống nắm nhẹ lấy cổ tay anh.

Jungkook nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người yêu. Chớp mắt, Seokjin thấy hơi ngứa và cố gắng né tránh, nhưng rồi hai tai bị chặn lại.

"Em lo rằng tai anh có thể bị lạnh," Jungkook nói.

Thành thật mà nói Kim Seokjin không lạnh chút nào, nhưng anh ấy không vạch trần lời nói dối của Jungkook, thay vào đó anh chỉ đơn thuần nhắm mắt và cũng lấy tay mình che tai cậu.

Màn trình diễn nước hàng đêm bắt đầu chảy trong đài phun nước, những giọt nước bắn tung tóe che đi tiếng người nói chuyện xì xòa. Cả hai ôm nhau như những cặp đôi khác dưới ánh đèn, Jungkook chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía họ.

Ban đầu, hầu hết các ánh nhìn chỉ đơn giản là tò mò, một số sẽ chuyển thành sốc hoặc khinh thường, những đứa trẻ tò mò sẽ nhanh chóng bị cha mẹ lôi đi.

"Hyung, làm sao anh tìm được chỗ này?" cậu thì thầm vào tai Seokjin.

"Nó đẹp."

"... Nếu chúng ta chuyển đến thành phố C thì sao?" Đó là một thành phố nhỏ hơn ở giữa quê hương của cả hai họ, không có lịch sử lâu đời hay địa danh di sản gì, không có thắng cảnh tự nhiên, không có đường dây diện dày dặc và đường cao tốc phức, đó là một thành phố nhỏ yên bình và cổ kính, yên tĩnh và mờ nhạt. "Chúng ta có thể mua một căn hộ và thuê cửa hàng ở mặt tiền, có thể sẽ mở một cửa hàng bán hoa."

Hyung của cậu tưởng tượng ra một cuộc sống mới, lúm đồng tiền nhỏ hình thành, "Điều đó cũng rất tuyệt."

Cả hai bắt đầu chào tạm biệt thành phố cũ của họ. Vào ngày chuyển nhà, Seokjin thức dậy rất sớm, sớm đến mức anh ấy thậm chí không thể phát hiện ra một chút ánh sáng nào khi anh mở mắt.

Mặt khác, sĩ quan Jeon đã chểnh mảng kể từ khi từ chức, cậu sẽ không rời giường nếu không bị người yêu đánh thức. Bị nhốt chặt trong vòng tay, Seokjin vặn vẹo để giải thoát mình, anh chạm vào mặt Jungkook.

Anh đã thuộc lòng các đường nét trên khuôn mặt người thương, nhưng khoảng cách và vị trí cụ thể đôi khi vẫn thành công trốn tránh Seokjin. Anh nâng cằm và đặt một nụ hôn lên mũi Jungkook.

Một người khịt mũi chào đón anh ngay lập tức.

"Đừng giả vờ ngủ nữa," Seokjin nhéo cậu dưới tấm chăn, "dậy đi nào!"

Jeon Jungkook ôm anh chặt hơn, vuốt tóc anh rồi mới thỏa mãn bật ra khỏi giường.

Có tiếng đánh răng.

Seokjin dọn giường và đi vào phòng tắm, "Hôm nay chúng ta có phải ăn diện không?"

"Không!" Jungkook súc miệng. "Đến đây hyungie! Em giúp anh tắm rửa."

"Này, em biết anh có thể tự làm được mà ..." anh càu nhàu nhưng vẫn bước tới, vừa vặn vào ngay vào vòng tay của Jungkook, để cho cựu cảnh sát xoa khuôn mặt dính đầy kem cạo râu lên mặt của mình.

"Cùng nhau cạo râu đi!" Jungkook hôm nay có vẻ rất phấn khích.

Seokjin nhắm mắt và làm trò với cậu. Jungkook làm rất tốt nó, tay của cậu ấy tỉ mỉ và bài bản - thoa kem cạo râu, vuốt lưỡi dao qua lại cẩn thận, rửa sạch kỹ lưỡng trước khi dùng khăn ấm vỗ nhẹ. Sau khi cạo râu, khuôn mặt Seokjin trông ấm áp, hồng hào, dịu dàng thoang thoảng mùi hương giống hệt Seokjin, Jungkook không thể không rúc vào một chút. "Này!" Seokjin hét lên, "Không được rúc vào người khi chưa cạo râu!"

Khi họ hoàn thành đã gần chín giờ. Cả hai mặc quần áo và đi ra ngoài.

Đầu tiên là một chuyến đi đến bệnh viện, sau đó là đến đồn cảnh sát để chào tạm biệt những người bạn và đồng nghiệp thân thiết của họ, cũng như để Jungkook nhận thêm một bài học cuộc sống khác từ trung úy. Khi họ xong xuôi thì đã đến lúc trở về nhà để ăn trưa, nhưng Jungkook đột nhiên bảo rằng cậu muốn ăn trái cây và kéo Seokjin đến một quầy bán trái cây dưới phố.

"Chúng ta có thể đi đến siêu thị mà---" Seokjin đề xuất, thế nhưng quý ngài Hyung-Muốn-Gì-Em-Cũng-Chiều hôm nay lại không nghe anh nói, tiếp tục đi thẳng trên đường.

"Nó chỉ ở gần đây thôi, đây này!"

"Chà, thôi thì vì chúng ta ở đây rồi." Seokjin nghĩ, anh chạm vào xung quanh để tìm một loại trái cây mà anh thích trước khi hỏi chủ quầy hàng về giá cả.

Giọng của một đứa trẻ trả lời anh.

'Ô, là một đứa trẻ.'

Từ cuộc trò chuyện của họ, anh biết được cậu bé đang giúp đỡ gia đình trong những ngày nghỉ. Cậu bé đã biết tất cả kiến thức bán hàng, cậu nhanh chóng cân và đóng túi những trái cây mà họ mua.

_______________

Xe tải của người chuyển đồ đã đến vào buổi tối. Căn nhà đầy những người đi đi lại lại để chuyển đồ đạc ra ngoài. Jeon Jungkook vốn dĩ muốn giúp, nhưng cậu suy nghĩ lại và đã chọn đứng cạnh Seokjin, một tay ôm Ghế Bành và tay kia choàng qua vai người yêu.

Seokjin nghịch quả táo trên tay. "Cậu bé lúc sáng nay. Đó là SangOok phải không?"

Jungkook không chút do dự, "Ừ."

"Ồ ..." Seokjin trông có vẻ mất mát. "Chắc cậu bé không còn nhận ra chúng ta nữa."

"Chắc vậy."

"Điều đó là tốt nhất rồi." Tạm dừng. "Nhóc trông như thế nào?"

Jungkook quay lại và quan sát kỹ khuôn mặt của Seokjin. Sau một lúc dừng lại cậu mới trả lời: "Nhóc ấy giống mẹ".

Kim Seokjin chậm rãi gật đầu. "Tốt thật đấy."

Và sau đó, cả hai đã thực sự nói lời tạm biệt.

_______________

Sau đó, họ định cư ở thành phố C, mở một tiệm bán hoa bên cạnh một trường tiểu học.

Các dải bảo vệ được lắp đặt kín đáo ở khắp mọi góc nhọn trong cửa hàng, các lọ và bình đều được trang trí bằng chữ nổi được đặt kín đáo. Học sinh thường xuyên đến cửa hàng bán hoa để mua hạt giống cho bài tập về nhà hoặc để làm quà vào Ngày Nhà giáo và Ngày của Mẹ. Trường cũng đặt hàng từ họ cho các sự kiện hay mấy dịp đặc biệt. Đó là một công việc kinh doanh khá tốt.

Jungkook sẽ mô tả cửa hàng nhỏ của họ cho người yêu mình nghe: những khung cửa sổ trong veo, sáng sủa và những tia nắng sẽ tràn vào từ phía Đông như thế nào. Nội thất được trang trí nhẹ nhàng tối giản với cửa kính mở ra vườn sau. Các tấm mái bằng kính đã được lắp đặt ở phía trên để biến nó thành ngôi nhà hoa bằng kính.

Có thể thấy Kim Seokjin thường xuyên ngồi đó, ngâm mình trong ánh nắng mặt trời.

Tiếng ồn ào và hỗn loạn bên ngoài cửa hàng nghe rất xa xôi. Thứ bao quanh anh, như mọi khi, là tiếng bước chân vững vàng của Jeon Jungkook.

Anh gật gù ngủ thiếp một cách bình yên dưới ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro