Change

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta:ivravest
——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-

Tôi rất thích ngắm bố vẽ tranh. Đúng ra là tôi thích nghe bố kể chuyện khi bố vẽ. Từng từ, từng từ cất lên thật nhịp nhàng, trầm bổng mỗi khi bố dặm bút vẽ phong cảnh. Không chút u sầu. Có thể có chút gì đó ưu tư, nhưng thật yên bình. Bố không có xưởng vẽ riêng, và vì ga-ra thì đầy ắp những thứ mọi người nghĩ là sẽ cần nhưng rồi chẳng ai thèm dùng tới nên bố luôn vẽ ở ngoài trời. Phong cảnh ngoài trời thì đúng là nhất rồi, nhưng gần nhà tôi lại chẳng có nhiều cảnh đẹp mấy. Chính thế mà bố lúc nào cũng để máy ảnh trong xe tải. Vì là thợ xây nên bố phải đi đến rất nhiều nơi, và lúc nào bố cũng kiếm tìm một buổi chiều tà hay một sớm bình minh thật đẹp, hay cũng có khi chỉ là một cánh đồng bình dị với mấy con cừu hay bò vẩn vơ gặm cỏ. Rồi bố sẽ lựa trong số những tấm hình bố chớp được, đính vào giá vẽ và vẽ lại. Bức nào bố vẽ cũng đẹp nhưng tôi cứ thấy thương thương bố sao ấy.

Vì bố phải vẽ những cảnh đẹp như thế trong sân sau nhà, một nơi rõ là chẳng thơ mộng gì cả. Cũng khó có thể coi đấy là một cái sân, kể cả khi tôi bắt đầu nuôi gà thì trông cũng chẳng khá hơn mấy. Nhưng có vẻ như khi vẽ, bố không hề nhìn thấy cái sân hay đàn gà. Cũng không phải bức ảnh hay bức vẽ. Bố nhìn thấy điều gì đó lớn lao hơn nhiều. Ánh nhìn trong mắt bố cứ như thể bố vượt qua được giới hạn về không gian của cái sân, của khu phố và thậm chỉ là của cả thế giới này. Và khi đôi bàn tay to và chai sạn lướt đầu bút mảnh mai trên bức vẽ, trông cứ như một linh hồn duyên dáng nào đó đã nhập vào bố vậy. Hồi tôi còn nhỏ, bố thường cho tôi ngồi cạnh lúc bố vẽ, miễn là tôi trật tự. Chẳng dễ gì mà ngồi im được nhưng rồi tôi phát hiện ra rằng, chỉ sau năm hay mười phút thôi là bố sẽ bắt đầu nói chuyện. Tôi biết được rất nhiều điều về bố bằng cách đó. Bố kể cho tôi đủ chuyện về những gì bố đã làm hồi bằng tuổi tôi, rồi cả những chuyện khác nữa - như chuyện công việc đầu tiên mà bố kiếm được là chở cỏ khô, và chuyện bố ước gì bố học cho xong đại học. Khi tôi lớn lên chút nữa, bố vẫn kể chuyện về bố và lúc bố còn bé, nhưng bố cũng bắt đầu hỏi chuyện tôi nữa.

Bọn tôi học gì ở trường? Tôi đang đọc sách gì? Tôi nghĩ gì về việc này việc kia? Đến một hôm, bố làm tôi ngỡ ngàng khi hỏi tôi về Kook. Vì sao mà tôi lại thích Kook đến thế? Tôi kể với bố về đôi mắt của cậu ấy, rồi mái tóc và cả cái cách mà má cậu ấy ửng hồng. Nhưng có lẽ tôi đã giải thích không được rõ ràng cho lắm vì khi tôi kể xong, bố bèn lắc đầu và nói thật nhẹ nhàng rành rọt rằng tôi cần phải nhìn vào tổng thể. Tôi không thật sự hiểu bố định nói gì nhưng rõ là tôi chỉ muốn cãi nhau với bố thôi. Làm sao mà bố có thể hiểu được Kook chứ? Bố có biết gì về cậu ấy đâu.

Sau khi cây sung dâu bị chặt, tôi khóc liên tục 1 tuần liền. Và rồi một hôm, bố tôi đến trước phòng tôi.

-Con ổn chứ?

Bố từ từ đi vào phòng, mang theo 1 thứ gì đó trên tay, hình như là 1 bức tranh.

-Nó chỉ là 1 cái cây thôi - tôi cố tỏ ra bình thường, mặc dù trong người thì không hề ổn chút nào.

-Không không , con sai rồi, nó không chỉ là 1 cái cây - ông nói, và lật tấm khăn che bức tranh lên. Đó là 1 bức tranh vẽ cây sung dâu.

- Bố muốn con giữ mãi nhưng kỉ niệm về nó.

Tôi nhìn bức tranh, rồi nhìn ông, mắt ngân ngấn nước và cười. Tôi chạy đến bên bố và ôm chầm lấy ông.

- Cảm ơn bố.

Kể từ hôm đó, bức tranh luôn là hình ảnh đầu tiên tôi thấy vào buổi sáng và là cuối cùng trước khi tôi đi ngủ. Rồi tôi đã có thể nhìn nó mà không bật khóc, nó không chỉ là một cái cây mang đầy ý nghĩa đối với tôi.

Tôi có thể cảm nhận mọi vật quanh mình đang dần thay đổi.

Tôi trở mình trên giường, mắt vẫn nhìn lên bức tranh cây sung dâu phủ đầy nắng sớm vàng ươm.

Và chợt nghĩ, tình cảm của tôi dành cho Jungkook liệu có đổi thay?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro