Tree

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta:ivravest
——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-
Hầu hết các chap đều hơn 1000 chữ đấy, nhấn 1 vào vào cái ngôi sao nho nhỏ để tớ có đồng lực nhé><. Ai chưa vote mấy chap trước thì vote hộ tớ nhé.
#kooklicelachanai
——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-

Lớp bảy đến với những thay đổi, ờ thì đúng thế, nhưng mà thay đổi lớn nhất lại không phải ở trường - mà là ở nhà kia. Ông ngoại đến sống ở nhà tôi. Lúc đầu thì cũng hơi kỳ kỳ vì nhà tôi chẳng ai biết gì về ông cả. Đương nhiên là trừ mẹ ra. Và mặc dù cả một năm rưỡi, mẹ cố gắng thuyết phục mọi người rằng ông ngoại hay lắm, nhưng từ những gì mà tôi thấy thì ông chỉ giỏi mỗi việc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thôi. Mà chẳng có gì để mà nhìn ấy chứ. Mỗi cái sân trước nhà Baker. Thế nhưng ông cứ thế từ sáng đến tối, ngồi trên cái ghế to đùng trông khá thoải mái mà người ta đưa đến cùng với ông, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Thì ông cũng có đọc báo chí. Ông cũng chơi giải ô chữ và theo dõi chứng khoán. Nhưng tất cả chỉ là nguỵ trang thôi. Khi nào không có ai để ý thì ông sẽ lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cho đến lúc nào ngủ thì thôi. Việc đó thì cũng chẳng có gì sai trái cả. Chỉ là... chán chết đi được. Mẹ nói ông cứ nhìn như thế là vì ông nhớ bà, nhưng ông chẳng bao giờ nói gì với tôi về chuyện đó cả. Mà thực ra thì ông chưa bao giờ nói với tôi về bất cứ chuyện gì cho đến vài tháng trước, khi ông đọc được tin về Lisa ở trên báo.

-Kook, 2 ông cháu mình nói chuyện 1 chút được không?

Ông tôi gấp tờ giải ô chữ vào,nói với tôi.

-Gì cơ ạ?

-Cháu cứ ngồi đi- ông vui vẻ nâng kính, một tay vỗ vỗ vào cái ghế sofa bên cạnh, tôi hoang mang ngồi xuống

-Hãy kể cho ông về cô bé Lalisa Manoban đi.

-Lisa, cô ấy không phải là bạn cháu- câu hỏi của ông làm tôi suýt rơi chai cola trên tay.

-Ôi, sao thế?

-Sao ông lại muốn biết?

Ông ném tờ báo về phía tôi. Nếu mà bạn nghĩ Lalisa Manoban lên trang nhất tờ Thời báo Mayfield vì nó là một Einstein lớp tám thì không phải đâu. Con bé lên trang nhất là vì nó nhất quyết không chịu trèo xuống khỏi một cái cây sung dâu. Cô ta luôn nghĩ cái cây sung dâu ngu ngốc đó là món quà mà chúa ban tặng.

-Hey, Jungkook lên đây chơi với anh em tớ nào!

-không,cảm ơn.Con bé còn gạ gẫm tôi leo lên cùng với nó nữa chứ. "Kookie, lên đi! Cậu sẽ không tin nổi màu sắc trên này đâu! Ở trên này trông hoành tráng lắm ấy! Cậu phải lên đây mà xem! Vầng, xin cảm ơn! Tôi chỉ thấy được mỗi cái cảnh: "Jungkook và Lisa ngồi trên cành cây...". Không biết đến bao giờ thì tôi mới có thể quên được quãng học lớp hai đấy nữa?

Rồi tôi cũng vào trung học cơ sở nhưng giấc mộng một thế giới không có Lisa cũng theo đó mà tan tành. Tôi phải đi xe buýt đến trường và cái-đứa-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng thế. Tổng cộng có khoảng tám đứa bọn tôi đứng đợi xe buýt ở chung một bến. Và đương nhiên, làm gì có chuyện Lisa để cho tôi yên. Nó lúc nào cũng cố đứng cạnh tôi, hoặc không thì bắt chuyện, hoặc không thì cũng nảy nòi ra cách này cách nọ hành hạ tôi. Xong rồi nó bắt đầu trèo cây. Con gái học lớp bảy rồi mà còn bày đặt cái trò leo trèo mới kinh chứ. Mà nó làm thế để làm gì? Để đứng trên cây rồi gào rống cả lên rằng "Xe buýt còn cách chúng ta năm... bốn... ba khu phố nữa...". Mới sáng ra mà cứ sa sả ở trên cây thông báo tình hình giao thông - cứ làm như đứa nào cũng thích nghe lắm đấy! Điều này khiến cả tôi và Jimin đều khó chịu. 

- Cậu có thấy cái cây hôm nay rất đẹp không, kookie?

-Nếu "rất đẹp" thay bằng "xấu dã man" thì tớ đồng ý cả tay!

Mặt con bé đơ ra khiến tôi cười thích thú.

-Cậu chỉ thấy được vẻ đẹp bên ngoài thôi, thật đáng tiếc cho cậu.

"Vẻ đẹp bên ngoài" Nó nói mắt tôi có vấn đề. Mắt có vấn đề cơ đấy! Một đứa con gái sống trong một căn nhà bị coi như cái gai của cả khu phố mà lại đòi nói thế với tôi cơ đấy! Trông nhà nó xem, cây bụi thì rậm rì quanh cửa sổ, cỏ dại thì đâm tua tủa khắp nơi, còn cái sân nuôi gà vịt quanh kho thì khác gì trại thương điên? Nó khiến bố tôi rất bực mình, chẳng khác gì cái cây và tiếng thông báo của Lisa quấy rầy tôi.

Nói chung là với cách này tôi được sống yên bình hết năm lớp bảy và gần hết năm lớp tám, cho tới một ngày nọ... Vài tháng trước, có mấy ông đang đứng quát om sòm con bé Lisa, lúc này, đương nhiên, đang tít tắp trên cây. Mấy đứa khác cũng bắt đầu xúm lại dưới cái cây và tôi có thể nghe thấy tiếng chúng nó gọi Lisa xuống. Con bé vẫn ổn - bất cứ ai có tai thì đều biết thế - nhưng mà tôi không hiểu nổi mọi người đang tranh cãi cái gì. Tôi đến gần hơn cái cây sung dâu, và khi tiến lại gần, nhìn thấy rõ thứ mà mấy ông kia đang cầm thì tôi hiểu ra ngay vì sao Lisa không chịu trèo xuống khỏi cái cây. Nó là máy cưa.

Ai cũng cố bảo nó trèo xuống. Kể cả tôi. Nhưng nó nói là nó sẽ không xuống đâu, không bao giờ, và rồi nó cố rủ mọi người trèo lên cùng. "Kook, xin cậu đấy! Leo lên trên này với tớ đi. Bọn họ sẽ không thể chặt được nếu tất cả bọn mình cùng ở trên này!" Trong một thoáng, tôi đã đắn đo. Nhưng rồi xe buýt tới và tôi tự nhủ là đừng dính vào chuyện này. Cái cây đó chẳng phải là cây của tôi, mà cũng chẳng phải của Lisa cho dù con bé vẫn hay tỏ ra như thế. Bọn tôi lên xe hết và chỉ có mỗi Lisa ở lại. Nhưng đúng là đến trường cũng phí cả đi.

Tôi không thể không nghĩ về Lisa. Liệu nó có còn ở trên cây nữa không? Liệu người ta có bắt nó đi không? Khi xe buýt thả bọn tôi xuống bến buổi chiều hôm đó, Lisa đã đi mất còn cái cây thì bị chặt một nửa. Những cái cành ở phía trên cao, nơi con diều của tôi bị vướng phải, nơi trú ngụ yêu thích của Lisa - tất cả đều biến mất. Sáng hôm sau, cô ta không có mặt ở trạm xe bus. Cô ta vẫn đi học nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra là đó là phải là tất cả những gì tôi mong ước

Trông cô ta thật tội nghiệp, tôi đang định an ủi cô ta. Nhưng thử nghĩ xem, nếu tôi làm vậy, Lalisa Manoban sẽ nghĩ là tôi nhớ cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro