Garden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng phải đợi lâu để tôi nhận ra mình đã đổi những rắc rối cũ với Lalisa Manoban để lấy cả mớ những rắc rối mới với con bé đó

——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-—

Tôi thậm chí còn cảm nhận được nộ khí của con bé cách đó cả cây số. Nhưng thực sự thì thà cứ bị nó nhằng nhẵng như lúc trước còn hơn là bị nó nổi điên như bây giờ. Vì sao á? Vì chính tôi đã làm hỏng bét mọi thứ. Đấy là lý do. Giờ tôi đúng như một thằng thộn đáng ăn trứng vào mặt nhưng lại lôi chuyện cái sân vườn nhà người ta ra để giữ thể diện. Cái cách con bé lờ lớ lơ hoặc công khai lảng tránh đích thị là tiếng thét thẳng vào mặt tôi, nhắc nhở tôi là một thằng khốn nạn.

Một hôm, lúc trên đường về nhà sau khi tụ tập với Jimin, tôi nhìn thấy Lisa đang vật lộn với bụi cây ngoài sân trước nhà con bé. Nó nhổ rễ, bẻ cành tới tấp loạn xạ. Cành cây bay tứ tung qua đầu nó, và từ phía bên này đường tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nó gầm gừ, gắt gỏng: "Có chịu đứt ra không thì bảo?" Tôi có thấy thích thú gì không ấy hả? Không, không hề luôn! Ừ thì đúng là sân vườn nhà nó bừa bãi, lộn xộn và đúng là lẽ ra phải có ai dọn dẹp đống lùm xùm đó đi từ lâu rồi, nhưng thôi nào – bố nó đâu? Cả Yoongi và Hoseok nữa? Sao lại là Lalisa Manoban chứ?

Bởi vì chính tôi, chính tôi đã làm nó xấu hổ, chính tôi đã đẩy nó vào tình thế này. Đó là lý do. Tôi thấy tồi tệ vô đối luôn.
Sáng hôm sau tôi thu hết can đảm để nói chuyện với con bé, nhưng thậm chí vài tích tắc cơ hội tôi cũng chẳng có được. Nó không để tôi lại gần. Dù chỉ là một xăng-ti-mét.

Thế rồi trên đường về nhà, tôi chợt nảy ra một ý định. Lúc đầu tôi cũng hơi hoảng, nhưng dần dà càng nghĩ tôi càng thấy, ừ đúng, giúp con bé dọn dẹp sân vườn sẽ phần nào giúp tôi thấy bớt khốn nạn. Cứ cho là nó sẽ không lên lớp tôi nhiều quá, và cứ cho là nó sẽ không giở trò "mắt chớp chớp" hay trò gì sến sến đại loại thế. Không, tôi sẽ đến trước mặt nó và nói thẳng với nó rằng, tôi không muốn làm một thằng khốn nạn và tôi muốn xin lỗi bằng cách giúp nó cắt dọn đống bụi rậm. Chấm hết. Và nếu sau đó nó vẫn cứ muốn cáu giận với tôi thì xin mời, cứ việc. Lúc đấy thì đó là việc của nó. Chẳng can hệ gì tới tôi nữa. Vấn đề là, tôi không tài nào có cơ hội để thực hiện hóa ý định này.

Đúng lúc tôi từ bến xe buýt đi về thì thấy ông ngoại giành mất vai "người tốt" của tôi rồi.

Khoan đã. Đây rõ là điều mà tôi không tài nào hiểu ngay được. Ông không làm vườn bao giờ. Hoặc ít nhất thì ông chưa bao giờ tỏ ý muốn giúp tôi. Ông suốt ngày chỉ quẩn quanh với đôi dép lê trong nhà – thế thì ông bới đâu ra được cái đôi ủng kia chứ? Lại còn quần bò và cả áo sơ mi nỉ kia nữa chứ - cái quái gì thế không biết? Tôi lên phòng của mình nhìn ra phía vườn nhà Manoban . Chỉ trong từng đấy thời gian thôi nhưng rõ là ông đã nói chuyện với con bé còn nhiều hơn tất cả những gì ông nói với tôi trong suốt một năm rưỡi sống với gia đình tôi. Mà ông thì có chuyện gì để nói với Lalisa Manoban chứ?. Và một lần nữa tôi không tài nào làm nổi bài tập. Càng nhìn tôi lại càng điên. Giờ thì tôi vẫn là thằng gà thộn khốn nạn còn Lisa thì đang cười nói tung giời với ông ngoại của tôi. Đã bao giờ tôi thấy ông mỉm cười chưa? Thực sự mỉm cười ấy? Chưa, chưa bao giờ! Nhưng giờ thì ông đứng đó, trông nhỏ thó và cười ha hả.

Sau khi rửa bát xong, tôi chui tọt vào phòng, nhưng ông cũng vào cùng ngay sau đó, đóng cửa và ngồi xuống giường. Ông làm tất cả những việc đó mà không hề phát ra một tiếng động nào. Không rít rít, không cọt kẹt, không sột soạt, không cả tiếng thở... Tôi thề đấy, ông vào phòng tôi cứ như ma ấy. Và đương nhiên là tôi sợ muốn sụn cả gối, rớt cả bút chì và muốn tan luôn thành đống thạch ấy chứ. Nhưng tôi đã cố tỏ ra thật lạnh nhạt khi cất tiếng: "Ông ạ? Ông định đi thanh tra các phòng đấy ạ?" Ông mím môi lại và không thèm nhìn mặt tôi.

Ông vén tấm rèm ở cửa sổ rồi nhìn sang bên kia đường. "Tính cách con người ta được hình thành ngay từ hồi nhỏ, con à. Lựa chọn của con bây giờ sẽ ảnh hưởng đến con trong suốt cuộc đời sau này". Ông ngừng lại hồi lâu, rồi thả rèm xuống, và nói tiếp: "Ông không muốn nhìn con bơi đi quá xa mà không thể quay đầu lại". "Rõ rồi ạ". Ông nhíu mày và nói: "Đừng rõ rồi với ông, Jung Kook". Rồi ông đứng lên và nói thêm: "Con cứ nghĩ về những gì ông vừa nói, và lần sau nếu con phải lựa chọn điều gì thì nhớ là phải làm điều đúng đắn. Như thế thì về lâu về dài con sẽ đỡ làm mọi người buồn". Và, bùm, ông biến mất.

Lalisa Manoban có vẻ rất giận tôi. tôi cười với nó và cố nói lời xin lỗi. Nó không thèm cười lại, cũng không thèm gật đầu, hay bất cứ gì hết. Nó chỉ quay đi và chẳng buồn ngoái lại. Tôi thậm chí đã đợi ngoài cửa lớp để nói với nó, bất cứ cái gì, về chuyện nó sửa sang lại sân vườn và tôi đã dằn vặt, khổ sở như thế nào, nhưng nó lại đi ra bằng cửa khác. Và cứ mỗi khi tôi đến gần là thể nào nó cũng tìm cách chuồn đi. Khi nó làm vườn thì ông tôi luôn ở đó. Bây giờ thì con bé đứng đó, tưới sân vườn, càng khiến tôi thấy mình là thằng khốn nạn, và giờ thì tôi chán ngấy cái cảm giác đấy rồi.

Tôi đi tới chỗ nó và nói: "Trông thực sự rất là đẹp đấy, Lisa à. Cậu giỏi thật".

"Cảm ơn", con bé nói, không buồn nhếch mép. "Chủ yếu là ông Chet làm thôi".

Chet? Tôi nghĩ thầm. Chet? Cái con bé này đang làm cái quái gì thế? Nó gọi ông ngoại tôi bằng tên ấy hả? "Này Lisa", tôi nói tiếp, cố gắng tiếp tục câu chuyện. "Tớ xin lỗi vì những gì tớ đã làm".

Con bé nhìn tôi trong tích tắc, rồi quay lại nhìn theo tia nước phun vào chỗ bùn đất. Cuối cùng nó cất lời: "Tỡ vẫn không tài nào hiểu được, Kook ạ. Vì sao cậu lại không nói với tớ?".

"Tớ... tớ cũng không biết nữa. Đúng là tớ dốt thật. Lẽ ra tớ nên nói mới đúng. Và lẽ ra tớ cũng không nên nói gì về sân nhà cậu. Cái đó, cậu biết đấy, chỉ là lỡ lời thôi".

Cuối cùng thì tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Hơn rất nhiều ấy. Rồi Lisa nói: "À, có lẽ như thế lại hay". Nó bắt đầu giẫm vỡ mấy bong bóng nước dưới chân, và xử sự giống nó hơn. "Nhìn đẹp đúng không? Tớ đã học được rất nhiều từ ông Chet. Tuyệt cú luôn. Cậu sướng thật. Ông bà tớ mất cả rồi".

"À thì..." tôi ấp úng, nhưng chẳng biết phải nói gì. "Nhưng tớ cũng thấy thương thương ông. Chắc chắn là ông rất nhớ bà cậu". Rồi con bé cười giòn tan và lắc lắc đầu: "Cậu có tin được không? Ông nói là tớ giống bà ngoại cậu".

"Cái gì cơ?"

"Ừ, thì thế", con bé lại cười. "Buồn cười đúng không? Nhưng tớ nghĩ là ông có ý tốt thôi".

"Tạm biệt nhé" tôi vẫn đang mơ hồ về việc nó giống bà tôi, nhưng kệ đi, từ bây giờ trứng không còn là mối lo của tôi nữa. Tôi đã được giải thoát. Bình tâm. Và vui vẻ.

Mọi người đều tập trung để xem trừ Hani- chị sang nhà Jackson để nghe Yoongi và Hoseok thử bản demo của họ. Thậm chí, bố và chị vừa đấu khẩu về vấn đề này. Tất cả im lặng, Rồi mẹ hỏi ông: "Hôm nay bố mệt ạ?"

Tôi còn chả nhận ra là ông đang ngồi im lìm như tảng đá.

"Chứ gì", bố bắt đầu châm ngòi. "Con bé đó chắc là đã bóc lột ông rồi?"

Ông ngoại chỉnh ngay ngắn cái nắp hộp dầu rồi nói: "Con bé đó tên là Lisa, và con bé không hề bóc lột tôi. Anh đừng có ác khẩu như thế".

"Ác khẩu? Con á?". Bố bật cười và nói "Ông lại đi thương xót cái con bé đấy chứ gì?".

Mẹ đẩy đẩy chân bố, nhưng như thế chỉ là, mọi việc tệ hơn. "Kệ anh, Jisoo! Anh muốn biết là tại sao bố em lại có sức với tình để đi kết bạn với một người dưng nước lã trong khi ông không thèm chơi bóng với cháu trai mình!"

À há! Tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi nhớ ra – tôi nợ ông. Một món nợ rất lớn. Và chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi nói: "Có sao đâu bố. Chỉ là vì Lisa giống bà con thôi mà". Cả nhà bỗng im bặt, nhìn tôi chằm chằm. Thế là tôi đành quay ra nhìn ông và nói: "Đúng thế mà... ông nhỉ?" Ông gật đầu. "Giống bà René ấy hả?".

Bố hết nhìn mẹ rồi lại nhìn ông. "Không thể nào!"

Ông nhắm mắt lại và nói: "Chính cái tinh thần của con bé ấy làm tôi nhớ đến René".

"Tinh thần?", bố thốt lên, cứ như thể bố đang nghe đứa nhóc lên ba nói dối.

"Đúng thế, tinh thần của con bé". Ông im lặng một lúc rồi hỏi: "Thế anh có biết là vì sao mà nhà Manoban lại không sửa cái sân cho đến tận bây giờ không?"

"Vì sao ạ? Đương nhiên là con biết. Nhà đó toàn lũ khố rách áo ôm, chứ còn sao nữa. Nhà cửa lụp xụp, xe cộ ọp ẹp, sân vườn thì bẩn thỉu".

"Họ không phải là lũ khố rách áo ôm, TaeHyung . Họ là những người lương thiện, thật thà, chăm chỉ...".

"...Và là cái giống không hề có tí tự trọng nào khi sống như thế. Nhà này đã ở đối diện với nhà đó với hơn sáu năm và chẳng có lý do nào bao biện cho việc nhà đó ăn ở như thế cả".

"Chẳng có lý do nào ư?" Ông hít một hơi thật sâu và có vẻ như đang đắn đo cân nhắc. Rồi ông nói: "Tôi hỏi anh một câu nhé, TaeHyung . Nếu như anh có anh chị em hay con cái bị tâm thần hay tàn tật thì anh làm thế nào?"

Câu hỏi đột ngột như thể ông vừa "xì bom" trong nhà thờ vậy. Mặt bố cau lại như bị cấu, bố lắc đầu và cuối cùng thì bố nói: "Việc này thì liên quan gì cơ chứ?".

Ông nhìn bố một lát rồi rất khẽ, ông nói: "Bố của Lisa có một người anh trai bị chậm phát triển, và...".

Bố cười phá lên, ngắt lời ông. "Thế thì rõ quá còn gì nữa?"

"Rõ... quá?", ông hỏi lại. Nhỏ. Nhưng rành rọt.

"Lại không ư? Thì vì sao mà cả cái nhà đó lại như thế...?" Bố nhăn nhở nhìn cả nhà. "Chắc chắn là di truyền rồi". Cả nhà nhìn bố.. Mẹ gắt lên: "Kim TaeHyung !"

Nhưng bố chỉ cười, giọng run run: "Chỉ đùa thôi mà! Ý anh là, rõ ràng là mấy người nhà đó có vấn đề. À, cho con xin lỗi. Con quên mất. Ông bảo con bé nhà đó giống bà René nhỉ?"

"Yaa, TaeHyung !", mẹ gọi bố, và lần này thì mẹ cáu thật.

"Thôi mà, Jisoo. Bố em chỉ được cái kịch tính hóa mọi thứ. Cụ lôi chuyện họ hàng chậm phát triển ra chỉ để làm anh thấy mình xấu xa khi chỉ trích hàng xóm lắng giềng chứ có cái gì đâu. Đầy nhà có chuyện này chuyện kia nhưng người ta vẫn cắt dọn được sân vườn. Lý ra cái nhà đó phải có tí sĩ diện về nhà cửa chứ".

Má ông ngoại đỏ lựng cả lên nhưng giọng ông thì chắc nịch: "Đấy không phải là nhà của họ, TaeHyung . Lý ra chủ nhà phải lo mấy chuyện đó nhưng anh ta không làm. Và vì bố của Lisa phải chăm sóc anh trai nên bao nhiêu tiền tiết kiệm đều đổ vào lo cho cậu ấy, và rõ ràng là chi phí cho việc ấy không hề rẻ gì".

Mẹ hỏi rất nhẹ: "Con tưởng là có cơ sở nhà nước cơ mà?"

"Bố không biết rõ, Jisoo. Có lẽ là không có cơ sở nhà nước nào ở gần ổn cả. Hoặc cũng có thể là nhà họ nghĩ cơ sở tư nhân thì tốt hơn".

"Thế nhưng", bố nói, "vẫn có cơ sở nhà nước đúng không? Và nếu nhà đó không muốn chọn cơ sở nhà nước thì đấy là tự họ chọn thế. Nhà đó bị đột biến gien thì có phải lỗi nhà mình đâu? Con chẳng việc gì phải thấy có lỗi khi muốn...".

Ông đập bàn và khom lưng đứng dậy: "Không liên quan gì đến đột biến gien cả, TaeHyung ! Đó là do bị ngạt khi mới sinh". Giọng ông trầm xuống, nhưng như thế càng khiến từng lời của ông thêm trọng lượng. "Chú của Lisa bị dây rốn quấn quanh cổ. Hai vòng. Phút trước cậu ấy còn là đứa bé khỏe mạnh hoàn hảo, giống như thằng Jeon Jung Kook - con anh đấy, nhưng chỉ phút sau thôi, mọi sự đã khác". Bỗng nhiên mẹ bị kích động. Chỉ trong tích tắc mẹ òa lên khóc nức nở, sụt sùi, và bố thì ra sức vỗ về, cố gắng làm mẹ bình tĩnh. Nhưng vô ích. Mẹ gần như đổ sụp tại chỗ.. Đến lượt mẹ lao ra khỏi phòng, úp mặt vào hai bàn tay mà nức lên từng hồi, còn bố thì chạy theo mẹ, không quên quay lại ném cho ông cái nhìn cay nghiệt nhất mà tôi từng thấy.

Thế là còn mỗi ông và tôi ngồi đó, cuối cùng tôi đành lên tiếng, "cháu chả hiểu gì cả".

"Làm sao mà con hiểu được", ông nói.

"Tức là sao ạ?"

Ông ngồi im như pho tượng một lát rồi nhoài người về phía tôi và nói: "Thế theo con thì vì sao mẹ con lại phản ứng như thế sau khi nghe ông nói vậy?"

"Cháu... cháu chịu". Tôi nửa cười nửa mếu nhìn ông: "Vì mẹ là phụ nữ ạ?"

Ông thoáng cười buồn. "Không phải. Mẹ con như thế là vì mẹ con biết suýt chút nữa mẹ con cũng rơi vào hoàn cảnh của chú Lisa". Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đành hỏi: "Thế cậu cháu cũng bị dây rốn quấn quanh cổ lúc sinh ra ạ?"

Ông nhoài người về gần tôi hơn và nói rất khẽ: "Con bị".

"Cháu ấy ạ?"

Ông gật đầu. "Hai vòng".

"Nhưng mà...".

"Ông bác sĩ đỡ con là người có kinh nghiệm, hơn nữa, may mà chỗ quấn không quá chặt nên ông ấy đã gỡ được con ra. May là con đã không bị làm sao nhưng nào có ai đoán trước được điều gì".

Ông đứng dậy cà nói: "Giờ ông đang muốn đi dạo. Con có muốn đi cùng không?"

"Đi dạo ấy hả?" Giờ thì tôi chỉ muốn lên phòng, khóa cửa lại và ở một mình thôi.

"Ông thấy như thế giúp đầu óc thanh thản nhiều lắm", ông nói tiếp, và đấy là lúc tôi nhận ra đây không chỉ đơn thuần là một cuộc đi dạo – đây là một lời mời cùng làm việc gì đó.

Tôi đứng dậy và nói: "Vâng. Hai ông cháu mình đi ra ngoài đi".

Hóa ra người cả ngày chỉ nói mỗi mấy câu kiểu "Đưa lọ muối cho ông" như ông lại là một người nói chuyện đại tài. Hai ông cháu tôi đi bộ hết khu phố này sang khu phố khác và tôi nhận thấy rằng ông không chỉ biết rất nhiều thứ mà còn cực vui tính. Kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm và tỉnh quèo. Chính những điều ông nói, cộng thêm cái cách mà ông nói nữa. Nó thế nào nhỉ? Chẳng biết phải nói thế nào nữa. Tóm lại là, rất chi là chất ấy! Lúc quay lại khu phố nhà tôi, hai ông cháu đi qua ngôi nhà đang được xây dựng ở chỗ lúc trước là cây tiêu huyền.

Ông dừng lại, ngước lên bầu trời đêm và nói: "Ắt hẳn trên đó phải rất tráng lệ". Tôi cũng nguớc lên, và tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình có thể nhìn thấy sao trời. "Ông đã bao giờ nhìn thấy bạn ấy ngồi trên cây chưa ạ?", tôi hỏi ông. "Có lần mẹ con đã chỉ cho ông thấy khi mẹ con lái xe qua. Lúc đó thấy con bé leo cao thế ông cũng thấy sợ, nhưng sau khi đọc bài báo ấy xong, ông hiểu vì sao con bé lại làm thế".

Ông lắc lắc đầu. "Cái cây bị chặt rồi nhưng con bé sẽ mãi có được ánh lửa từ cái cây. Con hiểu ý ông không?"

May mà tôi không phải trả lời. Ông chỉ cười rồi nói: "Con người... mỗi người một vẻ. Kẻ nhờ nhờ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy...". Ông quay sang tôi. "Nhưng sẽ có lúc nào đó con tìm thấy được ai đó lấp lánh sáng và khi đó thì chẳng gì có thể sánh nổi". Khi về tới hiên nhà, ông choàng tay qua vai tôi và nói: "Đi dạo với con đúng là rất thích, Kookie à.Ông thấy vui lắm".

"Cháu cũng thế ạ", tôi đáp lại, và hai ông cháu đi vào nhà. Ngay lập tức, chúng tôi biết là mình đang đi vào vùng chiến sự. Và dù không có ai gào thét hay khóc lóc nhưng chỉ cần nhìn mặt bố mẹ thôi là tôi biết ngay đã có một vụ xung đột nghiêm trọng xảy ra khi ông và tôi ra ngoài.Rồi đi vào phòng ăn để nói chuyện với bố mẹ.

Tôi chẳng thiết làm gì với bầu không khí đó. Tôi lên thẳng phòng, đóng cửa và nhảy tót lên giường. Tôi nằm đó một lúc lâu và nhớ lại thảm kịch xảy ra trong bữa tối. Và khi đầu óc loạn hết cả lên thì tôi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có ánh đèn đâu đó trong nhà Manoban và ánh đèn đường leo lét, nhưng màn đêm thì dường như quánh đặc lại. Như thể nó mịt mùng hơn mọi ngày và, chẳng biết nữa, u ám hơn chăng?

Tôi nhoài người sát vào cửa sổ hơn và ngước lên bầu trời, nhưng tôi không tài nào nhìn thấy sao nữa. Tôi băn khoăn tự hỏi đã có lúc nào Lisa ngồi trên cây tiêu huyền vào buổi đêm. Giữa những ánh sao trời. Tôi lắc lắc đầu. Gì mà nhờ nhờ, gì mà hào nhoáng, gì mà lấp lánh? Thế thì làm sao chứ? Với tôi thì Lalisa Manoban từ trước đến giờ vẫn chỉ là cát bụi mà thôi. Tôi bật đèn bàn và lục tìm tờ báo có bài viết về Lisa mà tôi đã vứt vào trong ngăn kéo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro