Truth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Phiến
—————————————————————————————————————

Ai cũng có ý tưởng hay tuyệt nhưng tôi thì chẳng nghĩ ra được cái gì cả. Rồi cô giáo của bọn tôi, cô Sunny, kéo tôi ra và nói rằng một người bạn của cô đang nuôi gà, nên cô có thể xin giúp tôi một quả trứng đã được thụ tinh để tôi làm công trình khoa học. "Nhưng mà em chẳng biết gì về ấp trứng cả", tôi nói với cô thế. Cô cười và choàng vai tôi. "Em không cần phải là chuyên gia về mọi thứ ngay, Lice à. Mục địch ở đây là học được điều gì đó mới mẻ".

Không hiểu sao mà bố biết đích xác mọi thứ trong ga-ra là một trong những điều kỳ thú nhất vũ trụ này. Tuy nhiên bố đã bật mí cho tôi chuyện bố đã biết về lò ấp trứng như thế nào. Bố vừa khoan một lỗ chừng hơn hai xăng-ti-mét rưỡi trên miếng kim loại cũ hiệu Plexiglas vừa toét miệng cười:
"Bố cũng đã ấp nở một con vịt hồi bố học trung học. Công trình cho hội chợ khoa học".

"Vịt ấy ạ?".

"Ừ, nhưng gia cầm nào cũng giống nhau hết ấy mà con. Chỉ cần giữ nhiệt độ ổn định và độ ẩm chuẩn, trở quả trứng vài lần một ngày, và chỉ sau vài tuần là con sẽ có một tên bám đuôi tí hon". Bố đưa tôi một cái bóng đèn và một đoạn dây kéo dài có mắc ổ cắm điện.

"Giờ con căng cái dây này xuyên qua cái lỗ bố vừa mới đục. Còn bố sẽ đi tìm mấy cái nhiệt kế".

"Mấy cái cơ ạ? Mình cần nhiều hơn một cơ ạ?"

"Mình phải làm một cái ẩm kế con à".

"Ẩm kế?" "Để kiểm tra độ ẩm trong lò ấp chứ. Chỉ là cái nhiệt kế gắn thêm bóng đèn có quấn vải màn ẩm thôi mà con".

Tôi nhoẻn cười. "Thế là gà con sẽ không bị bệnh viêm rốn nữa đúng không ạ?"

Bố cũng cười theo tôi, đáp. "Chính xác!"


Hai tuần sau, tôi hoàn toàn đắm đuối với mấy con gà. Tôi đánh dấu A, B, C, D, E và F lên từng quả trứng nhưng từ trước đó rất lâu, tất cả đám trứng đều được đặt tên cả rồi: Abby, Bonnie, Clyde, Dexter, Eunice và Florence. Hàng ngày tôi đều cân trứng, soi trứng và trở trứng. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, có khi nên cho mấy quả trứng nghe tiếng cục cục cục gà mẹ gọi gà con. Nhưng quả tình là mệt chết đi được! Tôi quyết định chuyển sang ư ử theo nhạc để phục vụ đám trứng gà. Rồi tôi cứ tự nhiên ư ử miết như vậy từ lúc nào không hay. Đơn giản thôi, bởi vì cứ ở bên đám trứng gà là tôi thấy vui khủng khiếp. Không thể ngờ, chính Abby, Bonnie, Clyde, Dexter, Eunice và Florence đã giúp tôi đạt giải nhất hội chợ khoa học năm đó

Mẹ im lặng trong suốt cả quãng đường về nhà, và tôi biết là mẹ chẳng thích thú gì đám gà con.

"Mẹ cho con nuôi đi mẹ". Tớ thì thào lúc bố dừng xe bên lề đường.

"Đi mà mẹ".

Mẹ ôm lấy mặt. "Thế giờ con định nuôi gà ở đâu hả Lice? Ở đâu nào?"

"Sân sau ạ! Đi mà mẹ, con hứa con sẽ tự tay chăm sóc chúng" Chịu thua tôi, mẹ đã đồng ý.

Nhưng rồi tôi có một phát hiện kỳ diệu chưa từng có – đám gà đẻ trứng! Những quả trứng màu trắng kem, sáng bóng và tuyệt đẹp. Đầu tiên tôi tìm thấy 2 quả ở dưới Clyde – ngay sau đó tôi đã đổi cho nó cái tên Clydette nữ tính hơn – và một quả nữa ở ổ của Florence. Trứng cơ đấy!........... Và hóa ra là đám gà mái nhà tôi đẻ được nhiều trứng hơn mức tiêu thụ của cả nhà. Đầu tiên thì cả nhà còn cố nhưng dần dà thì ai cũng phát ngán lên được. Hết luộc lại muối; hết muối lại chiên. Rồi mẹ bắt đầu ca thán rằng đống trứng miễn phí này rốt cuộc lại làm cho nhà tôi ngán tận cổ.

Rồi một hôm – lúc tôi đang nhặt trứng thì hàng xóm nhà tớ, cô Stueby nhoài người qua hàng rào và nói: "Nếu mà cháu còn thì cho cô mua trứng của cháu với".

"Thật ấy ạ?", tôi ngạc nhiên.

"Thật chứ sao. Có cái gì ngon bằng trứng gà nuôi đâu cháu? Hai đô-la một tá có được không cháu?"

Hai đô-la một tá! Tôi toe toét: "Đương nhiên là được ạ!"

"Thế thì tốt rồi. Vậy khi nào mà cháu còn dư trứng thì cứ mang sang cho cô nhé. Cô Helms với cô đã nói chuyện điện thoại với nhau hôm qua rồi, nhưng cô cứ hỏi cháu trước, để chắc chắn là cháu sẽ mang trứng sang cho cô trước cô ấy. Có được không, Lisa?"

"Được chứ ạ, cô Stueby!"

Vậy là nhờ có cô Stueby và cô Helms cách nhà tôi ba nhà mà vấn đề quá tải trứng của nhà Manoban đã được giải quyết êm thấm. Và lý ra thì tôi cũng đã đưa số tiền kiếm được cho mẹ, coi như là bồi dưỡng chi phí cho việc lũ gà tàn phá sân sau nhà, nhưng chỉ với một câu "Vớ vẩn, Lice. Tiền này là của con mà" thôi, tôi đã được toàn quyền sở hữu số tiền. Rồi một hôm, khi tôi đi đưa trứng tới nhà cô Helms thì cô Jisoo lái xe ngang qua. Cô ấy vẫy vẫy tôi và mỉm cười. Thế là tôi tự dưng thấy tội lỗi kinh khủng vì có vẻ như tớ đã không tử tế lắm với hàng xóm nhà mình. Cô ấy không biết là cô Helms và cô Stueby mua trứng của tớ.

Có lẽ cô ấy lại nghĩ là tôi hào phóng tặng mọi người trứng. Lẽ ra thi tôi hoàn toàn có thể chỉ đem tặng trứng thôi, có điều, chưa bao giờ tôi có một nguồn thu nhập ổn định cả. Tiền tiêu vặt ở nhà tôi thì lúc trúng lúc trật. Thường là trật nhiều hơn. Và kiếm được tiền nhờ bán trứng khiến tôi thấy sướng âm ỉ, một cảm giác mà tôi khó lòng cho phép sự hào phóng chen vào gây khó dễ. Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy cô Jisoo xứng đáng được nhận một ít trứng miễn phí. Lâu nay cô ấy vốn là hàng xóm tốt của nhà tôi.

Cô ấy cho nhà tôi vay đồ khi hết đột xuất. Thậm chí cô ấy còn không ngại đi làm muộn để chở mẹ tôi đi vì xe mẹ không chịu nổ máy. Một vài quả trứng lúc này lúc kia... ít nhất thì tôi nên làm thế. Mà như thế chẳng phải tôi cũng sẽ có cơ hội được chạm mặt Kookie hay sao? Và trong hơi lạnh của buổi sớm, đôi mắt Kookie đen láy hơn bao giờ hết. Cách mà cậu ấy nhìn tôi - nụ cười, rồi chút ửng đỏ ngượng ngập – đó quả thật không phải là Jeon Jung Kook mà tôi vẫn thấy ở trường. Kookie ở trường trông lạnh nhạt hơn nhiều lắm. Đến lần thứ ba, khi mang trứng sang nhà họ Jeon, tôi nhận ra rằng Jeon Jung Kook đang đợi tôi. Đợi để mở cửa và nói: "Cảm ơn cậu nhé, Lice!," và sau đó thì: "Hẹn gặp cậu ở trường". Cũng đáng đấy chứ.

Kể cả khi cô Helms và cô Stueby có trả thêm tiền mua trứng thì tôi vẫn thấy rất đáng. Chính vì thế nên suốt thời gian còn lại của năm lớp sáu, rồi suốt năm lớp bảy và gần hết năm lớp tám, tôi đều mang trứng sang tặng nhà Jeon. Sẽ là những quả trứng đẹp nhất, sáng bóng nhất cho họ và đổi lại, tôi sẽ có những giây phút thật riêng tư cùng đôi mắt biếc lấp lánh nhất trần đời. Quá hời ấy chứ. Vào 1 ngày sau 2 tuần cây sung dâu bị đốn thì tôi đã bình tĩnh lại.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh dần, và khi cánh cửa bật ra, khi đôi mắt xanh biếc của cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, chẳng còn biết nói gì nữa ngoài một từ cụt lủn, "Này".

Cậu ấy cầm lấy hộp trứng và nói: "Cậu không phải cho nhà tớ trứ... ".

"Tớ biết mà", tôi nói, rồi nhìn xuống. Chúng tớ cứ đứng như thế trong yên lặng một lúc lâu ơi là lâu. Cuối cùng cậu ấy lên tiếng trước:

"Thế cậu có định đi học bằng xe buýt lại không?"

Tớ ngước lên nhìn cậu ấy rồi nhún vai. "Tớ chẳng biết nữa. Tớ không đi xe buýt từ hồi... cậu biết rồi đấy".

"Thôi", cậu ấy nói, "tớ phải chuẩn bị để còn đi học đây. Hẹn gặp cậu ở trường nhé".

Rồi cậu ấy mỉm cười và đóng cửa. Chẳng biết tại sao nhưng tôi cứ đứng chết trân ở đó. Tôi thấy là lạ. Kỳ quặc sao ấy. Như thể tôi bị tách biệt ra khỏi mọi thứ xung quanh mình. Liệu tôi có bao giờ quay lại con phố ấy nữa không nhỉ? Thực ra thì tôi phải quay lại, vì chính mẹ cũng nói thế. Hay có phải tại tôi cứ trầm trọng hóa vấn đề lên? Bỗng nhiên cửa bật mở và Jeon Jung Kook ôm cái thùng rác đầy hự chạy vọt ra. " Lalisa Manoban ", cậu ấy thốt lên. "Cậu còn đứng ở đây làm gì thế?" Cậu ấy cũng làm tôi giật cả mình. Tôi cũng chẳng biết là mình đứng đó để làm gì. Và lúc đó tôi cũng thấy bối rối đến mức có lẽ phải chạy ngay về nhà luôn nếu như không phải tớ thấy Jeon Jung Kook đang chật vật với đống rác. Tôi chạy tới và nói: "Để tớ giúp một tay" vì trông cậu ấy như sắp làm tung tóe hết cả.

Và tôi nhìn thấy góc của một hộp trứng. Đấy không phải là một hộp trứng bất kỳ. Đấy là hộp trứng của tớ. Hộp trứng mà tôi vừa mới mang sang cho cậu ấy. Và tôi có thể nhìn thấy mấy quả trứng lấp ló sau những lỗ tròn nhỏ màu xanh biếc. Tôi cứ hết nhìn cậu rồi lại nhìn mấy quả trứng, rồi hỏi:

"Sao thế? Cậu làm rơi trứng à?"

"Ừ", cậu ấy liến thoắng. "Ừ, cho tớ xin lỗi nhé!" Cậu ấy cố ngăn nhưng tôi đã kịp lôi hộp trứng ra khỏi đống rác:

"Vỡ tất à?" Tôi mở hộp và há hốc miệng. Trứng vẫn còn nguyên vẹn. Cả 12 quả. "Sao cậu lại vứt đi?"

Mặt đối mặt với tôi. "Cậu đã bao giờ nghe tới khuẩn salmonella chưa?"

"Salmonella? Nhưng... ". "Bố tớ nghĩ là không đáng phải liều thế".

Tôi vẫn đứng im ở thềm nhà. "Cậu đang nói là bố cậu không ăn trứng vì... ".

"Vì bố tớ sợ bị ngộ độc".

"Ngộ độc! Nhưng vì sao chứ?"

"Vì cái sân sau nhà cậu trông như... cứ như là ngập trong phân ấy! Ý tớ là, cậu thử nhìn nhà cậu mà xem, Lisa!". Cậu ấy chỉ tay về phía nhà tớ rồi nói: "Cứ thử nhìn mà xem. Trông quá ư thê thảm!"

"Không hề!", tôi gào lên, nhưng sự thật thì ở ngay đó, hiển hiện ngay trước mắt, không thể nào phủ nhận được. Cổ họng tôi nghẹn lại và bỗng nhiên tôi thấy sao mà thật khó cất nên lời.

"Vậy là... cậu vẫn toàn vứt trứng đi?" Cậu ấy nhún vai và nhìn xuống. "Lalisa Manoban à, tớ không muốn làm cậu buồn".

"Không muốn làm tớ buồn? Cậu có biết là cô Stueby và cô Helms mua trứng của tớ không?"

"Cậu đừng có đùa".

"Không hề! Các cô ấy trả tớ hai đô-la cho một tá trứng cơ đấy!"

"Không thể nào".

"Chính thế đấy! Và tất cả chỗ trứng mà tớ đưa cho cậu, lý ra tớ đã có thể bán cho cô Stueby và cô Helms rồi!"

"Ơ", cậu ấy thốt lê và quay đi.

Nhưng cậu ấy nhìn tôi và hỏi: "Vậy thì, tại sao cậu lại cho không tớ?" Tôi cố gắng không khóc nhưng sao mà khó thế.

Tôi nấc lên: "Tớ chỉ muốn làm hàng xóm tốt...!"

Jeon Jung Kook đặt thùng rác xuống, và đã làm một điều khiến não tôi đông cứng lại. Cậu ấy nắm chặt lấy vai và nhìn thẳng vào mắt tôi. "Cô Stueby cũng là hàng xóm của cậu, đúng không? Cả cô Helms nữa, đúng không? Vậy tại sao cậu lại muốn làm hàng xóm tốt với nhà tớ mà không phải với các cô ấy?"

Cậu ấy đang cố nói cái gì cơ chứ? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tình cảm của Lalisa dành cho cậu ấy? Và nếu như cậu ấy biết thì làm sao cậu ấy lại có thể tàn nhẫn đến như thế? Vứt trứng mà tôi tặng như thế, hết tuần này qua tuần khác, hết năm này qua năm khác? Tôi không tài nào tìm được từ để nói. Không một từ nào. Tôi chỉ đứng đó, chính xác hơn là chết lặng. Chết lặng. Trân trân nhìn vào mắt cậu ta. Vào đôi mắt trong veo, sáng bừng của cậu ta.

"Tớ xin lỗi, Lisa", cậu ta lí nhí.

"Không, cậu không cần làm thế."

Tôi lập cập đi về nhà, vừa xấu hổ vừa bối rối.

Và trái tim tôi tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro