Hurt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  beta: Phiến

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối đó bố hỏi ngay tình hình. "Thế nào con trai, hoàn thành nhiệm vụ chứ hả?", bố vừa hỏi vừa ngoáy dĩa vào đĩa mì fettuccine* đầy ú.

*Fettuccine (trong tiếng Ý có nghĩa là "cái nơ nhỏ"): một loại mì Ý, sợi dẹt và dày.

Tôi cũng tấn công đĩa mì của mình và nhe răng cười với bố. "Dạ", tôi ngồi thẳng lưng để trả lời. "Tất cả đều là gà ạ".

Cái dĩa của bố bỗng đứng khựng lại. "Và...?"

Tôi biết ngay là có vấn đề nhưng không thể biết là cái gì. Tôi cố nhe răng và hỏi lại: "Và gì ạ?"

Bố đặt dĩa xuống rồi nhìn tôi chằm chằm. "Con bé nó nói thế à? Tất cả đều là gà?"

"Ơ, cũng không hẳn ạ".

"Thế chính xác là nó nói thế nào?"

"Ờ... nó chẳng nói chính xác cái gì đâu ạ".

"Tức là sao?"

"Tức là con tới đó và tự xem xét ạ". Tôi đã cố nói để nghe cho giống như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bố chẳng thèm tin.

"Con không hỏi nó à?"

"Con không cần ấy chứ. Jimin biết rất nhiều về gà, nên bọn con tới nhà Lisa và tự tìm hiểu thôi".

Lúc đó, Hani vừa quay lại bàn ăn sau khi gạt sạch sẽ chỗ sốt Romano khỏi mấy cọng mì trong đĩa của mình. Vừa với lọ muối, chị ấy vừa nhăn mặt nhìn tôi: "Mày đúng là gà".

"Hani!", mẹ quát. "Ăn nói nhẹ nhàng với em chứ con".

Hani ngừng rắc muối. "Mẹ ơi, nó đi rình trộm. Mẹ có biết không đấy? Nó tới nhà người ta và nhòm qua hàng rào ấy. Hay là mẹ cũng thấy thế là không vấn đề gì?"

Mẹ quay sang tôi. "Kookie, có đúng thế không?"

Ai cũng nhìn tôi chằm chằm, và tôi thấy là tôi cần phải giữ thể diện. "Thế thì có làm sao chứ ạ? Bố bảo con đi tìm hiểu về gà nhà nó, và con đã đi còn gì!"

"Cục ta cục tác!". Hani thì thào.

Bố vẫn chưa thèm nhấc dĩa lên ăn tiếp. "Và con đi tìm hiểu được", bố nói, cứ như thể đếm từng chữ một, "rằng là tất cả đều là... gà".

"Vâng ạ".

Bố thở dài, rồi đưa miếng mì lên miệng, và trệu trạo nhai, chậm ơi là chậm.

Tôi có cảm giác như mình đang bị chìm nghỉm nhưng lại chẳng thể hiểu nổi vì sao. Và thế là tôi cố gắng chơi bài an toàn: "Cả nhà cứ tự nhiên mà ăn trứng, nhưng con sẽ không động tới đâu, nên đừng có bảo con ăn".

Mẹ cứ hết nhìn bố rồi lại nhìn tôi lúc ăn salad, và tôi có thể thấy rõ là mẹ đang đợi xem bố xử lý vụ trinh thám nhà hàng xóm láng giềng của tôi như thế nào. Nhưng vì bố chẳng nói gì cả nên mẹ đành hắng giọng và nói: "Vì sao con không ăn?"

"Vì có... thì có... Con chả biết nói thế nào cho nó đỡ thô bỉ nữa".

"Cứ nói đi xem nào", bố giật giọng.

"Thì, bố mẹ biết không, toàn là phân phiếc ấy".

"Èo, kinh thế!". Hani kêu lên rồi quăng luôn cái dĩa xuống.

"Ý con là phân gà ấy hả?"

"Vâng. Sân sau nhà nó còn chả có cả cỏ nữa cơ. Toàn là đất điếc các thứ với lại, đấy..., phân gà. Mấy con gà toàn giẫm vào, xong còn mổ với bới móc trong đống đấy, với cả...".

"Gớm quá đi mất!", Hani rú lên.

"Thật mà!"

Hani đứng bật dậy và hỏi: "Mẹ nghĩ là nghe xong cái thứ đó mà con vẫn còn ăn được chắc?", và rồi lao thẳng ra khỏi phòng ăn.

"Hani! Con phải ăn cái gì đi đã chứ", mẹ gọi với theo chị ấy.

"Không, con không ăn đâu!", chị gào lại; rồi một giây sau, chị ấy thò đầu vào phòng ăn và liếng thoắng: "Và mẹ cũng đừng có mơ là con sẽ ăn bất kỳ quả trứng nào trong cái đống trứng đây. Mẹ đã nghe về khuẩn salmonella* chưa đấy?"

*Salmonella: loại vi khuẩn có thể sống trong đường ruột của người và động vật, và thường là nguyên nhân gây bệnh tiêu chảy.

Lúc Hani đi rồi, mẹ quay ra hỏi bố: "Salmonella? Anh bảo, mấy quả trứng này có bị nhiễm khuẩn salmonella không?"

"Anh không cần biết, Jisoo. Anh chỉ cần biết con trai mình là một thằng chết nhát".

"Thằng chết nhát á? Thôi mà Taehyung. Kookie đâu có thế. Nó là đứa giỏi...".

"Giỏi sợ con gái".

"Con đã nói với bố là con không sợ nó. Tại con bé nó cứ làm phiền con đấy chứ!"

"Thế vì sao lại thế?"

"Bố biết thừa còn gì! Nó cũng làm phiền bố còn gì. Việc gì nó chả quá tả!"

"Kookie, bố đã nói là con phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, thế nhưng tất cả những gì con làm là đầu hàng. Nếu con thích con bé thì đã là một nhé. Thích thì đâm ra ngại. Nhưng như thế này thì đúng là quá xấu hổ. Ừ thì nó nói nhiều, ừ thì nó nhiệt tình thái quá trong mọi chuyện. Nhưng như thế thì sao? Con cứ đi vào đường hoàng, rồi đi ra. Thà con cứ đứng trước mặt nó mà khóc rống lên còn đỡ".

"Anh Taehyung...", mẹ nói. "Anh bình tĩnh lại xem nào. Con nó cũng tìm được câu trả lời cho mấy thứ anh bảo nó hỏi còn gì".

"Nó có tìm được cái gì đâu!"

"Sao anh lại nói thế?"

"Nó nói với anh tất cả đều là gà! Thì đương nhiên, không là gà thì là con gì? Anh là anh hỏi nó có bao nhiêu con mái, bao nhiêu con trống cơ mà!"

Tí nữa thì tôi nghe não kêu đánh "tách", và nói thật, tôi thấy mình đúng là thằng đần. Chẳng trách mà bố cáu tiết lên với tôi. Tôi đúng là thằng ngu thật! Tất cả đều là gà... chả thế thì là gì chứ! Jimin cứ ra vẻ nó là chuyên gia về gà qué, thế mà nó chả biết cái quái gì sất! Sao tôi lại nghe nó cơ chứ?

Nhưng giờ thì muộn rồi. Bố đã nghĩ tôi là một thằng chết nhát, và để tôi có thể hết nhát, bố đã quyết định là tôi sẽ mang hộp trứng sang nhà Manoban và nói với nhà đấy rằng nhà tôi không ăn trứng, hoặc là nhà tôi bị dị ứng trứng, hoặc là bất cứ lý do nào.

Thế là mẹ xen vào: "Anh dạy con cái kiểu gì thế? Toàn là nói dối cả. Nếu mà con nó đem trả lại trứng cho người ta thì cứ nói thật có phải hơn không?"

"Cái gì? Nói thật là em sợ khuẩn salmonella ấy hả?"

"Mình em chắc? Thế anh thì không sợ à?"

"Jisoo, đấy không phải là vấn đề. Vấn đề là, anh không muốn có một thằng con chết nhát!"

"Thế anh dạy nó nói dối ư?"

"Thế thì cứ vứt hết đi. Nhưng bố nói cho con biết, từ giờ trở đi con phải không được sợ con bé ghê gớm ấy nữa, nghe rõ chưa?"

"Rõ ạ".

"Rồi, thế thì được".Quá tuyệt. Sao tôi không nghĩ ra cái lý do đó từ trước nhỉ? "Ừ", tôi nói với nó. "Tớ rất rất xin lỗi cậu". Nhưng thực ra tôi đang nhủ thầm trong đầu rằng: "Chúa ơi, con xin Chúa đấy. Cho con đi ra chỗ thùng rác đi mà".

Chắc chắn Chúa đang ngủ nên con bé Lisa, rất nhanh gọn, đã lôi được hộp trứng quý báu của nó ra khỏi đống rác, và đương nhiên nó có thể thấy ngay là trứng không hề bị vỡ. Thậm chí còn chẳng có một vết nứt nữa ấy chứ.

Nó đứng chết lặng với hộp trứng trên tay trong khi tôi đi đổ chỗ rác còn lại. "Sao cậu lại vứt trứng đi?", con bé hỏi nhưng giọng nó nghe chẳng giống giọng Lalisa Manoban tẹo nào. Bé xíu. Và run rẩy.

Và thế là tôi nói rằng nhà tôi sợ bị ngộ độc khuẩn salmonella vì sân vườn nhà nó là một đống lộn xộn, và rằng cả nhà tôi chỉ cố gắng để không làm tổn thương nó. Tôi nói điều đó với nó như thể nhà tôi là kẻ làm đúng còn nó mới là người làm sai, nhưng quả tình tôi thấy mình đúng là một thằng khốn nạn. Một thằng gà thộn khốn nạn.

Rồi con bé nói với tôi rằng, có mấy người hàng xóm đang mua trứng của nó. Mua đấy nhé. Và trong khi tôi còn đang choáng váng với mẩu tin khó lường đó thì nó nhẩm tính vèo vèo trong đầu. "Cậu có biết là tôi đã lỗ những một trăm đô-la khi cho không nhà cậu trứng không?". Nó chạy vọt qua phố, giàn giụa nước mắt.

Tôi cứ cố tự nhủ rằng tôi, đâu có xin xỏ gì nó mấy quả trứng đâu – tôi đâu có nói là nhà tôi muốn hay cần hay thích thú gì mấy quả trứng đâu – nhưng sự thực là tôi chưa bao giờ thấy Lisa khóc cả. Kể cả khi nó bị gãy tay trong giờ thể dục, kể cả khi nó bị trêu chọc ở trường hay bị hai ông anh bỏ bom. Ngay cả khi cây tiêu huyền bị chặt. Tôi chắc chắn là lúc đó nó có khóc, nhưng tôi không nhìn thấy tận mắt. Trong mắt tôi, Lalisa Manoban là một đứa cứng rắn đến mức không bao giờ biết khóc.

Tôi xuống phòng để soạn sách vở đi học mà lòng cảm tưởng như mình đúng là thằng khốn nạn nhất trần đời vừa rơi xuống trái đất. Suốt hai năm trời, tôi đã lén lút đi vứt trứng, giấu diếm con bé, giấu diếm cả bố nữa – mà tôi làm như thế để làm gì chứ? Tại sao tôi lại không thể đứng lên và nói rằng: "Không, tớ không muốn, không cần, không thích trứng đâu... Cậu đem đi mà cho cái con trăn ấy". Nói cái gì cũng được!

Có thật là tôi sợ làm tổn thương con bé không nhỉ?

Hay đúng hơn là tôi sợ nó?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Aaaaaaaa #19. 57 lượt đọc mà có mỗi 9vote. Huhuuuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro