Eggs

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beta: Phiến

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chỉ nhìn qua là tôi đoán được ngay mẹ cực kì háo hức muốn làm món trứng bác. "Vâng", tôi trề môi rồi đưa hộp trứng cho mẹ. "Nhưng mà con sẽ ăn ngũ cốc cơ".

Mẹ mở nắp hộp, rồi đóng lại, cười rõ tươi. "Tốt quá!", mẹ hớn hở. "Ai mang trứng sang thế con?"

"Lisa. Nó nuôi ạ".

"Nuôi là sao hả con?"

"Dạ, thì là gà nhà nó đẻ ấy ạ".

"Ồ", nụ cười trên môi mẹ lịm dần khi mẹ mở lại hộp trứng. "Thật thế à? Mẹ còn chẳng biết là con bé nuôi... gà cơ đấy".

"Mẹ có nhớ không? Mẹ với bố chả đứng cả tiếng đồng hồ xem chúng nó nở hồi hội chợ khoa học năm ngoái còn gì".

"À, nhưng mà làm sao mà mình biết được là mấy quả trứng này... không có... gà ở bên trong bây giờ?"

Tôi nhún vai: "Con nói rồi đấy nhé, con sẽ ăn ngũ cốc".

Cả nhà tôi đều ăn ngũ cốc nhưng ai cũng chỉ nói về trứng thôi. Bố thì nghĩ rằng mấy quả trứng chả có vấn đề gì cả - bố đã từng ăn trứng gà tươi nuôi ở nông trại hồi bố còn nhỏ và bố bảo là trứng đấy ngon tuyệt cú. Nhưng mẹ thì không thể dừng nổi ý nghĩ rằng có khi mẹ sẽ đập ra một con gà chết không chừng, và rồi chẳng mấy chốc cuộc bàn luận lan tới tận vai trò của gà trống - điều mà lý ra tôi và món Cherrios của tôi chẳng dính dáng gì.

Cuối cùng Hani lên tiếng: "Giả sử nhà họ có gà trống thì làm gì mà nhà mình lại không biết được cơ chứ? Làm gì mà khu phố này không biết cơ chứ?"

Hừm, cả nhà tôi đều gật gù, cũng đúng. Nhưng rồi mẹ lại chêm vào: "Có khi nhà người ta khâu mỏ nó lại và không cho nó gáy nữa thì sao? Kiểu như có người phẫu thuật thanh quản cho chó để nó sủa bé đi ấy?"

"Gà trống mà bị khâu mỏ ấy hả?", bố thốt lên, giọng điệu đúng kiểu như vừa nghe được chuyện nực cười nhất trần đời. Rồi bố quay sang nhìn mẹ và nhận ra tốt nhất là bố nên đồng tình với ý kiến gà trống bị khâu mỏ của mẹ chứ đừng có dại mà xiên xỏ bông đùa lúc này. "E-hèm", bố hắng giọng, "Anh chưa thấy có ai làm thế cả, nhưng cũng có khi nhà đó làm thế thật".

Hani nhún vai, nói với mẹ: "Thế thì mẹ chỉ cần đi hỏi nhà họ là xong. Mẹ gọi cho cô Irene rồi hỏi cô ấy đi".

"Ô", mẹ nói. "À thì... nhưng mẹ không thích tự dưng lại đem chuyện trứng triếc ra hỏi cô ấy. Nghe vô duyên lắm".

"Sao chị không hỏi anh Hoseok hay Yoongi ấy?" Tôi đánh tiếng với Hani.

Chị ấy quạu mặt nhìn tôi rồi rít lên như còi: "Im ngay".

"Cái gì? Em có làm cái gì đâu?"

"Mày không thấy là dạo này tao không xuống đó chơi nữa hả, thằng hâm này?"

"Hani!", mẹ quát lên. Như thể đây là lần đầu tiên mẹ nghe chị nói năng như thế với tôi ấy.

"Ừ, đúng rồi. Đương nhiên là em con biết chứ. Mà mẹ cũng định hỏi con về chuyện ấy đây. Có chuyện gì không con?"

Hani đứng lên, cáu kỉnh xô cái ghế của mình vào bàn. "Cứ làm như là mẹ quan tâm lắm ấy", chị ấy cắn cảu, rồi đi một mạch về phòng.

"Ôi giời ôi", bố thở hắt ra.

Mẹ cuống lên: "Anh bình tĩnh đã nào", rồi vội chạy theo Hani.

Khi mẹ đi rồi, bố quay sang hỏi: "Thế sao con trai không đi hỏi Lisa ấy?".

"Bố!".

"Chỉ hỏi tí chứ có cái gì đâu, hả Kookie? Chả mất gì".

"Nhưng mà thể nào nó cũng trả lời tràng giang đại hải đến nửa tiếng mất!"

Bố nhìn tôi tầm một phút rồi nói: "Không có thằng con trai nào sợ con gái cả!"

"Con không sợ nó...!"

"Bố nghĩ là con có sợ".

"Bố!"

"Thôi nhé, nghiêm túc đi con trai. Bố muốn con đi hỏi. Chiến thắng nỗi sợ hãi bản thân rồi đi hỏi cho bố mẹ".

"Xem là họ có gà trống hay không ạ?".

"Đúng rồi". Bố đứng dậy, vừa dọn bát, vừa nói: "Giờ bố phải đi làm còn con thì đi học đi. Tối nay bố muốn nghe con báo cáo tình hình".

Hay. Quá hay. Vừa mới mở mắt ra đã thấy đời đen thủi lủi rồi. Nhưng rồi lúc ở trường, tôi kể với Jimin về vụ này và nó chỉ nhún vai nói: "Nhà con bé ở đối diện bên kia đường với nhà mày đúng không?".

"Ừ, thì sao?".

"Thì mày chỉ cần đi qua nhà nó rồi nhìn qua hàng rào ấy".

"Mày bảo là đi do thám ấy hả?".

"Chính thế!".

"Nhưng... làm sao mà tao biết được con nào là con trống cơ chứ?".

"Trống thì... tao chả biết nữa... to hơn này. Mới lại có nhiều lông hơn này".

"Lông ấy hả? Mày bảo tao phải sang đấy và đếm lông à?".

"Không, sao mày ngu thế? Mẹ tao bảo con trai thường thông minh, sáng dạ hơn". Rồi nó rũ ra cười. "Cơ mà tao không chắc là mày được thế".

"Xin cám ơn. Mày giúp tao hơi bị được đấy. Cảm động phát kinh lên được".

"Nói cho mày biết, con trống thì sẽ to hơn và có nhiều lông màu sáng hơn. Mày có biết mấy cái lông dài dài ở đằng đuôi không? Thường là chúng sẽ đỏ tươi hơn, hoặc đen hơn, đại loại vậy. Mà bọn gà trống có cái gì đỏ đỏ trông như cao su ở trên đỉnh đầu ấy. Còn cả một ít ở cổ nữa. Tóm lại là mấy cái đỏ đỏ cao su ấy mọc ở quanh mặt con trống".

"Thế có nghĩa là giờ tao cần xem lông to với mớ cao su đỏ, đúng không?".

"Thì mày nghĩ mà xem, con gà nào mà chả có cái mớ cao su đỏ đấy. Chỉ có điều là không to lắm thôi".

Mắt tôi đảo như rang lạc, nhìn chằm chằm vào  Jimin. Tí nữa thì tôi đã vọt miệng nói rằng: "Thôi bỏ đi, để tao hỏi luôn Lisa cho rồi", nhưng thằng này lại bồi thêm: "Thích thì tao đi cùng mày".

"Thật ấy hả?"

"Thật chứ còn gì nữa".

Và thế đấy, bạn thân mến. Đó là căn nguyên vì sao vào hồi ba giờ rưỡi chiều hôm đó tôi đã phải đứng khom lưng trinh thám sân sau nhà Baker cùng Park Jimin. Tôi cũng không khoái trò rình rập, lén lút thế này đâu, nhưng chỉ bằng mỗi cách này, tôi mới có thứ mà báo cáo tình hình với bố tôi vào bữa tối.

Bọn tôi đến nơi cũng nhanh. Chuông vừa reo một cái là hai thằng té ra khỏi trường ngay vì theo như tôi tính toán, nếu rảo cẳng bọn tôi có thể điều tra rồi biến trước khi Lisa về nhà. Bọn tôi thậm chí còn chẳng thèm bỏ cặp sách xuống, cứ đi thẳng dọc theo ngõ và bắt đầu trinh thám.

Thực ra cũng không cần phải kiễng chân nhòm vào sân vì gần như có thể thấy tất tần tật mọi thứ qua kẽ hở hàng rào. Nhưng tại  Jimin cứ vươn cổ lên nhòm nên tôi cũng làm theo, mặc dù tôi biết thừa là Jimin có sống ở khu này đâu mà nó phải ngại – tôi đây này! Cái sân sau nhà con bé Lisa đúng là một bãi chiến trường. Phát choáng lên được ấy chứ. Bụi rậm khắp nơi, ở một bên sân có cái chuồng gà làm từ tả bí lù dây rợ và ván gỗ, cái sân thì nào có trồng cỏ đâu, toàn là đất thịt.

Jimin phát hiện ra con chó nhà Baker đang nằm ngủ ở hiên sau nhà giữa hai cái ghế gập nhìn không thể xập xệ hơn. Nó chỉ con chó rồi nói: "Này, mày có nghĩ là nó sẽ gây rắc rối gì không?".

"Bọn mình sẽ không ở đây lâu la đến thế đâu! Mấy con gà dẩm dớ đó ở đâu nhỉ?".

"Có khi ở trong chuồng", Jimin đáp, rồi nhặt một hòn đá ném vào đống ván gỗ và dây thép.

Đầu tiên bọn tôi nghe thấy một tràng đập cánh phạch phạch rồi một con le te chạy ra. Nó không chạy tới gần chỗ bọn tôi đang đứng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nó có lông vũ và có cái gì đó trông như cao su màu đo đỏ.

"Thế nào mày?", tôi quay sang hỏi Jimin. "Con này có phải là trống không?".

Nó nhún vai. "Tao trông nó đúng là gà".

"Sao mày biết?".

Nó lại nhún vai. "Biết là biết chứ sao!".

Bọn tôi đứng xem nó bới đất chừng một phút, rồi tôi lại quay sang hỏi: "Thế mái thì như thế nào hả mày?"

"Mái ấy hả?".

"Ừ. Có trống này, có gà con này, thì phải có mái chứ. Thế mái thì trông như thế nào?".

"Là một trong mấy con kia kìa", nó vừa nói vừa chỉ vào sân nhà Manoban.

"Thế con gà thì như thế nào?".

Thằng này quay sang nhìn tôi như thể tôi là thằng điên. "Mày đang lảm nhảm cái gì đấy?".

"Con gà ấy! Con gà thì nó như thế nào?".

Jimin lùi lại rồi nói: "Jung Kook này, mày đang bị đơ rồi. Để tao cho mày xem thế nào là con gà này!". Rồi nó ngồi thụp xuống, nhặt lấy một hòn đá khác, và đúng lúc nó chuẩn bị ném thì cái cửa kéo ở hiên sau nhà mở ra. Lisa bước ra ngoài sân.

Bọn tôi đờ cả người. Và trong lúc dòm con bé qua hàng rào, tôi nói: "Nó về nhà từ lúc nào thế nhỉ?".

Jimin làu bàu: "Thì lúc mày đang đơ đơ vì gà qué chứ còn gì". Rồi nó thì thào: "Nhưng mà này, sẽ có trò hay đấy. Nó đang cầm giỏ đúng không? Có khi nó ra ngoài để lấy trứng".

Trước hết là con bé phải ôm ấp cái đống lông bù xù đang nằm ngáy ngoài hiên đã. Nó quỳ xuống, gí mũi vào con chó, rồi gãi, rồi vỗ, rồi ôm, rồi cưng nựng chán chê xong mới tha cho con chó tội nghiệp quay lại ngủ tiếp. Rồi nó lại phải dừng lại và kêu cục cục để dụ con gà bị Jimin dọa lúc nãy. Xong rồi nó bắt đầu hát. Chính thế, nó hát. Lấy hết sức bình sinh, nó rống lên: "Đón ánh nắng khi ngày mưa giông. Đón ánh nắng ấm khi trời lạnh. Bạn hiền ơi, tôi đoán bạn sẽ hỏi. Rằng tại sao tôi yêu đời đến thế? Chính nhờ những nàng công chúa bé bỏng. Những cô nàng xinh xẻo của tôi ơi... ". Con bé nhòm vào trong chuồng và bắt đầu kêu cục cục: "Chào em Flo! Chào em Bonnie! Ra ngoài chơi đi nào!"

Cái chuồng gà không đủ to để con bé đi vào. Trông nó giống như cái nhà xí thu nhỏ ấy, nhỏ đến mức ngay cả con chó nhà con bé cũng chẳng chui vào được. Nhưng mà thế thì có làm Lalisa Manoban  chùn bước không? Không. Con bé chống tay, quỳ xuống và bắt đầu bò vào bên trong. Mấy con gà đi ra, quang quác và vỗ cánh ầm ĩ. Chẳng mấy mà cái sân đầy nhóc gà và chúng tôi thì chỉ dán mắt vào mỗi đôi giày dính đầy phân gà của Lisa .

Nhưng thế đã hết đâu. Con bé lại véo von trong chuồng gà: "Tôi chẳng cần vận may hay danh tiếng. Tôi đã có tất cả ở đây, em yêu ơi, ai cũng thấy. Bạn hiền ơi, tôi đoán bạn sẽ hỏi. Rằng tại sao tôi yêu đời đến thế? Chính nhờ những nàng công chúa bé bỏng. Những cô nàng xinh xẻo của tôi ơi... ".

Lúc này tôi chẳng để tâm lắm tới ba cái chuyện kiểm tra lông lá hay thứ giống cao su màu đo đỏ của lũ gà. Tôi chỉ chăm chăm nhìn vào phần đế giày của Lalisa Manoban và băn khoăn tự hỏi sao trên đời này lại có người như nó, thích chui vào chuồng gà để giày bị dính choe choét phân gà.

Jimin kéo tôi về với thực tại. "Tất cả đều là gà thôi", nó kết luận chắc nịch. "Mày cứ nhìn mà xem".

Tôi không săm soi đôi giày của Lisa nữa mà bắt đầu quay lại săm soi lũ gà. Việc đầu tiên mà tôi làm chính là đếm một-hai-ba-bốn-năm-sáu. Đủ hết. Thì đấy, làm gì có ai lại không nhớ chuyện con bé ấp nở được sau quả trứng? Đấy là kỷ lục của mọi thời đại ở trường – tất cả không trừ một ai trong hạt này đều nghe về chuyện đó.

Nhưng thực tình là tôi không biết phải làm thế nào để hỏi lại Jimin điều mà nó vừa nói. Thì đấy, tất cả đều là lũ gà, nhưng như thế thì nghĩa là gì chứ? Tôi không muốn lại để bị thằng này nói là đơ nhưng quả thực là tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng tôi đành hỏi nó: "Mày nói là không có trống hả?"

"Chuẩn không cần chỉnh".

"Sao mày biết?"

Nó nhún vai. "Trống thì phải khệnh".

"Chính thế. Mà mày nhìn xem – chẳng có con nào có lông dài cả. Mà cũng chẳng có nhiều cái đo đỏ ấy". Nó gật gù. "Chuẩn luôn. Chốt lại, tất cả chúng nó đều là gà".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro