Obsess

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


beta: Phiến

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi chưa bao giờ thích trứng.Tức là, tôi có thể ăn trứng hoặc không. 


Căn nguyên mọi chuyện là từ hồi lớp sáu.

Dính dáng tới mấy quả trứng.

Và cả hai ông mãnh nhà Manoban nữa.

Hai ông ấy, một ông tên Hoseok, một ông tên Yoongi. Nhưng nói thật, đến tận bây giờ tôi cũng chẳng phân biệt nổi ông nào là ông nào. Lúc nào hai ông ấy cũng dính với nhau như sam. Và mặc dù không phải sinh đôi nhưng hai ông ấy giống nhau y xì, từ mặt mũi đến lời ăn tiếng nói. Cả hai đều học cùng lớp với Hani nên chắc chắn một trong hai ông bị đúp.


Mà cái "chắc" đó cũng là việc cực chẳng đã thôi chứ tôi nghĩ là chẳng có thầy cô nào tình nguyên hai năm liền dạy một trong hai ông điên này, nói gì đến cả hai ông một lúc.

Gì thì gì nhưng chính Hoseok và Yoongi đã mở mắt cho tôi biết là rắn ăn trứng. "Ăn trứng" ở đây là ăn sống và nguyên cả vỏ ấy.

Nếu không phải tại Hani thì tôi đã không bị ba cái giống bò sát dẩm dớ ấy ám ảnh đến vậy. Hani chết mê chết mệt một ông tên là Jackson Wang. Ông này sống cách nhà tôi khoảng ba dãy phố. Cứ hở ra là thể nào chị ấy cũng đến nhà ông này xem tập trống. Chậc, ba cái trò bum-bum-xoè đó thì liên quan gì tới tôi, đúng không? Vấn đề là, Jackson và hai ông anh của Lalisa thành lập một ban nhạc và đặt tên là Salt.

Và thay vì lừ lừ nhìn tôi như hồi trước, mấy ông ấy bắt đầu giở cái giọng kiểu: "A, cu em đến rồi đó hả, vào đi cưng!", hay "Bé Kookie có ăn mứt không nào?"

Đấy, đầu cua tai nheo vì sao mà tôi lại chui vào ga-ra nhà  Jackson Wang, bị mấy ông mãnh trung học quây và bắt xem trăn Nam Mỹ nuốt trứng là thế.  


Nhưng mà cũng chẳng dễ dàng gì vì thực sự là nhìn con trăn nuốt trứng rùng rợn hơn bạn tưởng nhiều. Con trăn banh cái mồm nó ra hết cỡ rồi ngoạp lấy quả trứng và ực! Nhìn rõ được cả quả trứng đang trôi dần xuống trong cổ họng nó.

Nhưng thế đã hết đâu. Sau khi xem màn xực ba quả trứng, Hoseok - hoặc - Yoongi quay ra hỏi tôi: "Thế giờ, đố cu Kookie nhé, làm sao mà con trăn nó tiêu hoá được hết ba quả trứng?".

Tôi nhún vai và cố ghìm giọng cho khỏi the thé khi trả lời: "Thì dạ dày nó tiết dịch vị?".

Ông này lắc đầu rồi xì đểu.

- Chú nghĩ vậy hả? 

Nói rồi lại hướng về phía con trăn.

- Chờ nhé. Nó sắp xảy ra rồi.

Tôi hơi lùi lại. 

Ông ấy cười phá lên rồi chỉ vào con trăn đang trườn trườn quanh phòng. "Òi, tiếc thế! Nó lại bò đi chỗ khác rồi. 

Làm sao mà chị tôi lại có thể ngồi chung phòng với mấy ông điên loạn này cơ chứ? Tôi nhìn bà chị mình và dù là chị ấy đang cố tỏ ra "Chị đây chả sợ gì" nhưng tôi biết thừa Hani đang sợ chết khiiếp con trăn ấy.Hoseok-hoặc-Yoongi giơ tay lên và nói: "Suỵt! Suỵt! Trật tự! Xem đây này!"


Con trăn dừng trườn và bắt đầu uốn éo. Và khi nó uốn éo thì tôi có thể nghe thấy tiếng quả trứng vỡ vụn trong bụng nó. "Eo ôi, kinh quá!", mấy bà con gái rú rít. "Uầy, thật bá đạo!", mấy ông con trai đắc ý tán thưởng. Hoseok và Yoongi nhìn nhau, mép xếch lên tận mang tai: "Đã xong bữa tối!"

Tôi cố tỏ ra bình thường về vụ con trăn, nhưng thực sự, tôi bắt đầu nằm mơ ác mộng, rằng con trăn gớm ghiếc ấy nuốt tá lả đủ thứ. ........Và cả tôi nữa.

Rồi cơn ác mộng ngoài đời đến thật.

Vào một buổi sáng, khoảng hai tuần sau màn trình diễn trăn rắn ở ga-ra nhà  Jackson Wang, Lisa xuất hiện trước cửa nhà tôi, và đoán xem con bé cầm cái gì sang? Một hộp trứng. Nó bô lô ba la về lễ Giáng sinh rồi bắt đầu gợi chuyện: "Này Kookie! Cậu có nhớ Abby, Bonnie, Clyde, Dexter không không? Cả Eunice và Florence nữa?"

Tôi nhìn nó trân trân. Tôi nhớ mang máng là tên mấy con tuần lộc của ông già Noel khác khác kia.

"Nhớ không... mấy em gà của tớ ấy? Mấy em gà mà tớ đã ấp nở hồi hội chợ khoa học năm ngoái ấy?"

"À à... Ừ... quên thế nào được!"

"Tụi nó đang đẻ trứng đấy!" Con bé ấn hộp trứng vào tay tôi. "Đây này, cậu cầm lấy! Tớ tặng cậu và mọi người trong nhà".

"Ô. Ừ, cảm ơn nhé", tôi ấp úng đáp và đóng cửa.


.


Tôi đã từng cực kì thích trứng. Nhất là trứng bác ăn cùng với thịt muối hoặc xúc xích. Nhưng mà kể cả không có vụ trăn nuốt trứng kia thì tôi cũng chẳng cần biết người ta làm gì với mấy quả trứng này vì đằng nào với tôi, chúng cũng chẳng ngon lành gì. Chỉ như rơm như rác thôi. Vì mấy quả trứng này là của mấy con gà nở ra từ mấy quả trứng đã được Lalisa Manoban ấp nở hồi hội chợ khoa học năm lớp năm.

Đúng kiểu Lalisa nhé. Nó hoàn toàn làm bá chủ cái hội chợ nhưng bạn phải hiểu cho tôi rằng là, công trình khoa học của nó chỉ đơn giản chỉ là ngắm trứng nở thành gà thôi. Nói thật chứ, ấp trứng gà thì có cái gì để báo cáo báo mèo cơ chứ? Thì chỉ cần có ánh sáng này, thùng đựng này, vụn báo rải ra này, thế thôi! Thế là xong một công trình khoa học!

Ấy thế mà con bé Lisa bôi ra được cả một bản báo cáo dày những một đốt ngón tay, nó còn vẽ bảng biểu, sơ đồ nữa mới sợ chứ - đúng rồi đấy, tôi đang nói là biểu đồ cột, biểu đồ phần trăm, biểu đồ đường thẳng ấy - về hoạt động của trứng. Trứng ấy!

Nó còn cố căn chỉnh được thời gian thế nào đó để trứng nở đúng vào đêm hội chợ. Người thường thì làm sao làm nổi mấy trò đó chứ? Về phần mình, công trình khoa học của tôi là quá trình phun trào của núi lửa, một công trình mà tôi phải lao tâm khổ tứ biết bao lâu mới hoàn thành được. Ấy thế mà ai đến cũng chỉ nhăm nhăm xem gà của Lisa chui ra từ quả trứng như thế nào. Tôi cũng bon chen ra chỗ nó để xem, và - hoàn toàn khách quan nhé, tôi thấy chán phèo. Bọn gà chui ra khỏi trứng khoảng năm giây rồi nằm ì ra đó khoảng năm phút.

Tôi còn nghe được Lisa  bô lô ba la với ban giám khảo nữa. Con bé có một cái que chỉ - bạn có tin được không? Không phải là bút chì mà là một cái que chỉ kéo ra thu vào được, rất là xịn ấy. Thế là nó hết kéo dài que chỉ ra tận lò ấp trứng rồi lại gõ gõ vào cái biểu đồ này hay cái sơ đồ nọ trong lúc kể lể chuyện nó đã phấn khích thế nào khi theo dõi mấy quả trứng thay đổi trong hai mươi mốt ngày. Chỉ thiếu nước con bé chui luôn vào bộ đồ con gà nữa thôi là khuếch trương vô đối luôn ấy chứ. Mà nói thật, tôi tin chắc là nếu nghĩ ra được trò đấy thì nó làm thật chứ chẳng đùa.

Nhưng mà thôi - tôi kể xong rồi. Thế mới đúng kiểu Lalisa Manoban mà, đúng không? Có điều tự dưng một năm sau, tôi lại đứng đây và ôm một cái hộp toàn trứng gà nuôi. Và trong lúc tôi còn đang cố kìm nén nỗi bực dọc, khó chịu cứ trào lên mỗi khi nghĩ tới cái công trình khoa học ngu xuẩn được gắn ruy-băng xanh giải nhất của con bé đó, thì mẹ từ đâu bước ra và hỏi: "Ai đấy con? Con cầm cái gì thế? Trứng à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro