new friend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và đến chiều hôm sau – lúc tớ đang còn bận rộn với công cuộc cải tổ vũ trụ của bản thân thì bất chợt nghe thấy một giọng nói trầm trầm lên tiếng: "Rất ra dáng một cuộc cách mạng đấy, cô bé".

Người đàn ông đứng trên vỉa hè nhà tớ là ông của Jeon Jung Kook. Và... tớ chỉ biết có thế. Thực ra tớ mới nhìn thấy ông ra ngoài có mỗi một lần. Còn lại tớ toàn thấy ông qua những ô cửa – có thể là cửa sổ phòng khách hoặc cửa sổ xe ô tô. Với tớ, ông chỉ là một người đàn ông tóc sẫm luôn ở phía sao những tấm kính. Giờ tự dưng ông đứng đó, cứ như thể một người từ trong ti-vi bước ra khỏi màn hình và nói chuyện với tớ vậy.

"Ông biết là ông cháu mình đã nhìn thấy nhau rất nhiều lần rồi", ông nói, "Cho ông xin lỗi vì mãi đến hơn một năm mới qua đây để chào cháu. Ông là ông ngoại của Bryce. Còn cháu, chắc chắn là Lalisa Manoban  rồi".


Ông chìa tay ra bắt, nên tớ đành cởi găng bảo hộ ra và nhìn bàn tay tớ, một cách từ từ, lút dần và biến mất trong tay ông. "Cháu chào ông ạ", vừa nói tớ vừa nghĩ thầm: "Mèng ơi, ông cụ to lớn hơn hẳn lúc nhìn qua cửa sổ phòng khách".

Rồi điều kỳ lạ nhất đã xảy ra.Ông rút từ túi quần ra một đôi găng tay bảo hộ và một cái xén cây rồi nói: "Cháu định tỉa hết chỗ cây này cho bằng nhau à?"

"À... À, vâng ạ. Cháu đang định làm thế. Thực ra thì cháu cũng chưa rõ là phải làm sao nữa. Hay là cháu cứ nhổ quách chúng nó đi nhỉ, ông thấy có được không ạ?"

Ông lắc đầu. "Mấy bụi này là cây trà của Úc. Tỉa xong sẽ đẹp lắm". Nói đến đây thì ông đeo găng vào và bắt đầu xén.

Đầu tiên thì tớ chẳng biết nói gì với ông. Tự nhiên được ông giúp cứ kỳ cục sao ấy, nhưng cứ nhìn cách ông làm thì có vẻ như tớ cũng không nên nghĩ gì nhiều. "Cách-cách-cách", tiếng kéo xén của ông nghe thật vui tai, cứ như ông thực sự thích làm việc này ấy.

Rồi nhớ lại chuyện JungKook chê bai cái sân nhà tớ, và tự nhiên tớ hiểu vì sao ông lại ở đây.

"Sao thế cháu?", ông hỏi khi ném chỗ cành ông xén vào đống cành giữa sân. "Ông tỉa thấp quá à?"

"K-không ạ".

"Thế thì sao lại nhìn ông như thế? Ông không có ý làm cháu khó chịu gì đâu. Ông chỉ nghĩ là có thể cháu cần giúp một tay".

"Thế thì cháu không cần giúp đỡ gì cả đâu. Cháu tự làm được ạ".

Ông cụ bật cười và nói: "À, cái đó thì ông không nghi ngờ", rồi lại tiếp tục xén. "Cháu biết không, Lisa, ông đã đọc bài báo viết về cháu, và ông cũng đã làm hàng xóm với cháu đến hơn một năm nay rồi. Chẳng khó gì để nhận ra cháu là một cô bé xuất sắc".

Cả tớ và ông cùng làm việc trong im lặng, nhưng chỉ được một phút thôi. Rồi tớ thấy mình ném chỗ cành bị xén ngày một hậm hực hơn. Và đầu tớ cứ như muốn nổ tung. Tở quả tình không thể chịu đựng được nữa, bèn tuôn một tràng: "Ông ở đây là vì ông thấy hối hận chuyện mấy quả trứng đúng không? Vậy cháu nói luôn cho ông biết, trứng nhà cháu hoàn toàn chả có vấn đề gì hết! Nhà cháu ăn trứng đó đã gần ba năm rồi và chẳng có ai bị ngộ độc hết! Cả cô Stueby và cô Helms cũng đều khỏe mạnh. Và nữa là, nếu nhà ông không thích thì lẽ ra chỉ cần nói với cháu một tiếng là xong!"

Hai tay ông cụ buông thõng xuống rồi ông lắc đầu và hỏi lại: "Trứng? Ngộ độc? Ông chẳng hiểu cháu đang nói cái gì nữa Lisa ạ".

Tớ cáu điên lên, tớ thấy mình vừa bị tổn thương vừa bị bẽ bàng. Đến mức mà tớ không còn là tớ nữa. "Cháu đang nói về mấy quả trứng mà cháu đã mang sang cho nhà ông – trứng gà nhà cháu đẻ và lẽ ra cháu đã có thể đem bán! Trứng mà nhà ông đã vứt đi ấy! Ông có biết không hả?" Tớ gào lên. Gào vào mặt một người lớn. Cứ như thể tớ chưa bao giờ được gào lên vậy.


Giọng ông trở nên trầm xuống. "Cho ông xin lỗi. Quả tình ông không hề biết gì về mấy quả trứng cả. Thế cháu đưa trứng cho ai?"

"Kookie!" Cổ họng tớ nghẹn tắc khi nhắc lại cái tên ấy một lần nữa. "JungKook ạ".

Ông chậm rãi gật đầu và nói: "Vậy thì đó là lý do", rồi quay lại việc tỉa cành.

"Tức là sao ạ?"

Ông thở dài. "Thằng bé vẫn cần phải cố gắng nhiều".

Tớ chỉ đứng đó, trân trối nhìn ông và không thể mở lời dù từ ngữ dường như đang trực trào ra nơi đầu lưỡi.

"Đúng là thằng bé rất đẹp trai, không thể phủ nhận được điều này", ông nhíu mày. Rồi ông xoẹt một cái, đứt luôn một cành cây. "Giống bố nó như tạc".

Tớ lắc đầu. "Vậy sao ông lại sang đây thế? Nếu không phải vì ông nghĩ là cháu cần giúp đỡ mà cũng không phải vì thấy có lỗi về mấy quả trứng thì ông sang đây làm gì ạ?"

"Cháu muốn ông nói lý do thực sự ấy hả?"

Tớ không đáp mà chỉ nhìn thẳng vào mắt ông.

Ông gật gật rồi nói: "Vì cháu rất giống bà nhà ta".

"Bà nhà ông ấy ạ?"

"Đúng vậy". Ông khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: " Vợ ông thể nào cũng sẽ leo lên cái cây đó cùng cháu. Bà ấy thể nào cũng sẽ ngồi trên đó suốt đêm".

Chỉ với hai câu nói ấy, kỳ lạ thay, cơn giận của tớ bay biến sạch, "Thật ấy ạ?"

"Chắc như đinh đóng cột luôn".

"Bà...mất rồi ạ?".

Ông gật đầu. "Và ta nhớ bà ấy vô cùng". Ông tung một cành nữa vào đống cành cây bị xén rồi bật cười thành tiếng. "Trên đời này đâu có gì sánh được việc được cùng sống và cùng cười với một cô nàng bướng bỉnh".

Chưa bao giờ tớ nghĩ là mình có thể bắt bạn với ông của JungKook.  Thế nhưng đến giờ ăn tối thì tớ đã biết vô khối điều về ông, vợ của ông và những cuộc phiêu lưu họ đã trải qua cùng nhau. Đến mức cứ như tớ đã quen ông từ lâu lắm rồi. Mới lại, chính nhờ ông kể chuyện nên công việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tối đó thành quả lao động rất hoành tráng. Tất cả bụi cây đều đã được tỉa gọn, và trừ đống cành bị xén to hự ở giữa sân ra thì mọi thứ trông đều khá khẩm hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau ông lại tới, và khi tớ mỉm cười nói: "Cháu chào ông ", ông cũng mỉm cười lại và đáp: "Cứ gọi ông là Jeon là được rồi". Ông nhìn cái búa tớ cầm rồi nói: "Hôm nay ta sẽ bắt đầu sửa hàng rào phải không?"

Ông Jeon dạy tớ cách chăng dây dọi đóng các cọc hàng rào, cách cầm búa ở cuối tay cầm thay vì cà giật cà giật lưỡi búa khi gõ, cách tính khoảng cách giữa các cọc rào, và cách dùng thước căn cho các miếng gỗ đứng vuông góc. Tớ với ông làm hàng rào mất mấy ngày liền, và không có lúc nào hai ông cháu lại ngớt chuyện cả. Không chỉ mỗi chuyện về bà nhà ông thôi đâu, mà là đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Ông muốn nghe tớ kể về cây tiêu huyền và dường như ông hiểu chính xác những gì tớ muốn nói khi tớ nói về triết lý cái tổng thể còn quan trọng hơn sự hợp lại của các bộ phận. "Với con người cũng thế đấy, cháu gái", ông nói, "chỉ khác là đôi lúc với con người ta, cái tổng thể lại ít hơn sự hợp lại của các bộ phận".

Tớ thấy suy nghĩ này cực kỳ thú vị. Và ngày hôm sau, lúc ở trường tớ bắt đầu quan sát những người mà tớ biết từ hồi tiểu học cố gắng nhìn ra xem liệu họ có nhiều hơn hay ít hơn phép cộng gộp ấy. Và đúng như ông Chet nói. Rất rất nhiều người trong số đó rơi vào trường hợp số hai.

02:54

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro