something new

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và sáng hôm sau khi đạp côn ngựa sắt hoen gỉ tới trường, tớ đã tự hứa với lòng mình rằng khi về nhà tớ sẽ xử lí cái sân.Là nhà tớ và tớ sẽ khiến cuộc sống ở đây tốt đẹp hơn.

Hóa ra bao giờ nói cũng dễ hơn làm. Đầu tiên, tớ mất nguyên nửa tiếng đồng hồ chỉ để sục sạo trong ga-ra tìm búa, hộp đinh, cưa và vài cái kìm tỉa cây. Rồi tớ mất thêm nửa tiếng nữa chỉ đứng đực ra đó, ngẫm nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Cái sân phủ đầy các bụi cỏ dại, nhưng còn mấy bụi cây viền xung quanh sân thì sao?

Tớ có nên nhổ hết hay tỉa tót lại? Mà chúng nó là cây bụi hay là cỏ dại mọc quá đà nữa không biết? Rồi còn hàng rào nữa? Tớ nên nhổ luôn đi cho đỡ phiền hay là dựng lại một cái mới? Có khi tớ nên bỏ toàn bộ phần phía trước rồi tận dụng chỗ gỗ ấy để sửa hai bên.

Càng nhìn quanh, tớ càng thấy dường như mình đang quên mất cần phải làm gì. Thật đấy, vì sao tớ phải quan tâm chứ? Vì Jeon Jung Kook?

Nhưng rồi tớ lại nghĩ đến những lời cậu ta nói  hôm trước. Chắc chắn rồi, tớ nghĩ thầm, mấy cái bụi cây với lại dăm ba ván gỗ ọp ẹp này thì sao có thể làm khó Lalisa Manoban này?

Tâm tâm niệm niệm như vậy, tớ cầm cái kéo xén lên và xung trận.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tớ đã nắm vững được định lý thứ nhất, một bụi cây bằng tổng rất nhiều cành; và định lý thứ hai, thể tích của một bụi cây sẽ tăng theo cấp số mũ khi bị cắt và ném ra giữa sân.

Thật hài hước vô đối mà! Không biết tớ sẽ làm thế nào để xử lý hết đống

lằng nhằng này nữa?



Mẹ đi làm về và cố nài tớ tạm nghỉ nhưng tớ nào có nghe. Không là không! Tớ đã tỉa được kha khá hai bụi cây, và rồi chẳng mấy đâu, mẹ sẽ thấy nơi này long lanh đến mức nào.


"Cái tính cứng đầu cứng cổ này giống ai chứ có giống mẹ đâu", mẹ nói nhưng rồi chỉ một lát sau, mẹ quay lại đem theo một cốc nước quả và một nụ hôn vào má tớ. Thế là quá đủ rồi ấy chứ!


Cuối cùng ngày đầu tiên của công cuộc cách mạng, thành quả tớ thu được là một đống lộn xộn to đùng. Nhưng nếu như phải lộn tùng phèo mọi thứ lên để có được trật tự trong vũ trụ bé nhỏ của riêng mình thì chắc chắn là tớ đang đi đúng hướng. Ít nhất tớ cố động viên bản thân như thế. Tớ lết về giường và ngủ say như chết vì mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro