ᖭི༏ᖫྀ - beside you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


khi từng tế bào đại não đã căng ra vì mớ suy nghĩ hỗn độn xen lẫn cảm xúc chất đầy không lối thoát, jungkook ngừng nghĩ ngợi và nằm dài ra bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời. màu xanh thăm thẳm trên cao kia, cộng với làn nắng nhẹ và gió cay xẻ thốc vào mắt khiến một giọt nước chợt hiện ra, bất ngờ đến nỗi anh chỉ nhận ra điều đó khi giọt nước đã rơi tách xuống nền cỏ và thấm vào đất như chưa từng xuất hiện. rồi trong từng khoảnh khắc mơ màng, anh lại mường tượng đến việc jimin sẽ bất ngờ xuất hiện ngay lúc này, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh và cả hai sẽ không nói một lời nào, chỉ thả cho tầm mắt rong ruổi từng tấc không gian nơi đây, đi xa tận miền thế giới riêng của mỗi người. anh chỉ muốn đắm chìm mãi trong cái suy nghĩ mơ mộng ấy bởi chỉ khi một cơn gió lạnh bất thường chợt ghé qua chúng sẽ đưa anh trở lại với thực tế, rằng anh sẽ lại nhớ là jimin chẳng thể biết đường tới đây khi mà em luôn vùi đầu vào lưng anh với một giấc mơ nửa vời mà chẳng bao giờ để ý đến đường đi. hơn nữa... bây giờ - khi mà em dường như đã quá xa anh thì điều đó càng trở nên phi lí. cánh đồng này, dẫu rằng thật rộng lớn nhưng cũng thật nhỏ bé trong cuộc đời. mà jungkook và jimin thì dù muốn cũng chẳng thể bó hẹp cuộc đời mình trong giới hạn nơi đây. vẫn cứ phải chống chọi, chịu đựng những xô bồ, bon chen ở cuộc đời ngoài kia, rất xa với nơi này. hơn nữa cành đồng này chỉ nhuộm một màu vàng rực rỡ vào những ngày ngắn ngủi cuối thu-đầu đông, trong khoảnh khắc giao mùa khi mà nắng chẳng đủ để khiến không khí ngột ngạt, bức bối cũng như gió chẳng đủ để ướp lạnh cả không gian và bầu trời thì cứ cao xanh mãi thế. nhưng đau đớn là, kể cả khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi để ở bên cạnh em, anh cũng chẳng thể làm gì để giữ nó lại nữa rồi. jungkook tự an ủi mình bằng việc đôi lúc mở mắt, mường tượng ra một bóng hình quen thuộc đang ngước mắt nhìn lên, không còn là khuôn mặt u ám, không còn là ánh mắt nhuốm màu vẫn đục mà vẫn là em như trước đây. để rồi chút hụt hẫng lan dần và lấp đầy trong đáy mắt khi chỉ một cử động nhỏ của bất cứ thứ gì xung quanh cũng đủ làm bóng hình ấy tan biến. dẫu thất vọng nhưng jungkook vẫn thường lặp lại việc ấy nhiều lần mỗi khi đến đây đến nỗi chút hụt hẫng của mỗi lần ấy tích tụ dần thành đám mây u uẩn xám xịt vướng lại trong tâm thức.....

vào một ngày, khi mà nắng đã loãng dần trong từng đợt gió buốt rát và bầu trời đã bắt đầu phủ lên minh một lớp sương mỏng u ám thay cho những vệt mây trắng muốt trước kia, jungkook lại một mình đến nơi ấy, để một mình tạm biệt khoảng trời đã ăn sâu vào tiềm thức của anh suốt khoảng giao mùa trước khi mùa đông phủ đầy lên cánh đồng hoa đã ngả màu tàn lụi. vẫn thả hồn mình theo dòng suy nghĩ vô định, vẫn nằm dài lên thảm cỏ và hình dung ra trước mắt bóng hình thân quen nhưng cảm xúc chẳng còn trọn vẹn như ban đầu. phải chăng anh cũng đã mệt mỏi và chút sức chịu đựng cuối cùng cũng đang dần tắt lịm. sau lần thứ bao nhiêu anh chẳng còn nhớ - nằm dài và lặng lẽ nhìn dáng hình ấy cứ rõ nét dần rồi lại mở nhạt đi trước mắt – jungkook mỏi mệt thả mình vào cơn mộng mị kéo dài bất tận và tự nhủ sẽ chẳng bao giờ mở mắt để làm cái việc ngớ ngẩn kia nữa. mặc cho từng cơn gió buổi chiều muộn thốc mạnh vào lớp ảo mỏng tê tái, anh để hồn mình trôi đi thật xa, thật xa để chẳng phải suy nghĩ điều gì. rồi chợt trong một thoáng nhẹ, thấy như từng mạch máu trong cơ thể ào ào đổ về tim và nóng rực lên theo từng tác tắc, anh chợt giật mình mở mắt như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. lại là bóng hình ấy hiện ra trước mắt nhưng lần này thật hơn bao giờ hết. ngập ngừng muốn đưa tay chạm vào những lại sợ nó tan biến, niềm tin tưởng đã tắt lại trỗi dậy trong tim, và jungkook đã cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay, mơ hồ mà đầy tin cẩn. là em, jimin đang ngồi đó, đôi mắt mơ màng nhìn lên khoảng không vô tận, và anh tự giật mình vì sự bình thản đến lạ lùng của mình. không ngỡ ngàng, không sung sướng, thậm chí không một câu nói, chỉ có bình yên hoang sơ trải đầy trong ánh mắt. hai người cứ ngồi lặng lẽ như thế cho đến tận chiều muộn, một cuộc chia tay lưu luyến nhưng chẳng hề buồn thảm, vì họ biết sẽ còn quay lại nơi đây. như chưa từng có những ngày cách xa, jimin lại ngồi đằng sau, vùi mặt vào lưng jungkook khi đợt gió đông đầu tiên đã tràn về.

anh đã chẳng bao giờ hỏi tại sao em biết đường đến đó, cũng chẳng muốn biết những chuyện đã xảy ra với em. vì anh biết, em cần có khoảng trời riêng, cần tự giải quyết những điều không thể cho ai biết. còn anh chỉ cần ở bên cạnh, chờ em bước ra khỏi đám mây u ám ấy, và rạng rỡ như xưa.

em biết không.. lúc đó anh đã chợt nghĩ, có phải anh vừa nhìn thấy đồng cải vàng cùng đàn bướm rập rờn trong đáy mắt em...

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro