ᖭི༏ᖫྀ - feel the pain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




khoảng không gian im ắng bao trùm, lại là sự yên lặng trải dài đến tận khi nắng tắt và cả đồng hoa cũng chìm dần vào bóng tối bất tận. jimin ngồi sau lưng jungkook, ôm anh thật chặt để tìm chút hơi ấm khi anh đang phóng bạt mạng và gió thì sượt mạnh từng nhát qua mặt em đến đỏ rát, mắt vẫn khép chặt như chưa kịp thoát khỏi cơn mộng mị đầy nắng và hoa vàng của một chiều cuối thu.

như mọi cuộc đối thoại vu vơ không đầu, không cuối mà kết thúc chỉ là một dấu chấm hỏi bâng khuâng rồi bị gió cuốn nhẹ bẫng đến một chân trời rất xa nào đó, để thay vào đó là sự im lặng trải đều trong từng nhịp không gian, thời gian, anh những tưởng mình đã quên hết nhưng lúc này đây, anh mới giật mình vì từng lời nói của em đã vô thức, hằn những vệt đậm vào miền kí ức – nơi có nắng, gió, có bầu trời mùa thu, cỏ đồng hoa cải ngút ngàn tầm mắt và có em...

vẫn nắng nhẹ...

vẫn trời xanh cao thăm thẳm...

vẫn vệt mây hững hờ hư ảo...

vẫn gió heo may từng cơn se sắt khiến tâm hồn khẽ rung theo nhịp thổi của nó...

vẫn đồng hoa bạt ngàn sắc vàng thanh cao vốn luôn khiến khoảng bình lặng trong anh thoáng đãng và ngập tràn ấm áp nhưng lúc này đây – khoảng lặng ấy ướt át, xám xịt đến ê chề...

một lẽ đơn giản thôi, bên cạnh anh đâu còn ai để anh có thể tựa đầu vào, để anh khẽ mỉm cười khi cảm nhận khuôn mặt thân thuộc đang dụi nhẹ vào mớ tóc nâu rối bù vì từng đợt gió nghịch ngợm len lỏi qua. khoảng bạt ngàn, trống trải xung quanh là một biển vàng bất tận và màu đơn độc hằn lên trong từng đường nét dù rằng, jimin cũng giống như anh, cũng chỉ là một điểm nhỏ bé đến nhạt nhòa trong không gian man mác, vì bây giờ chỉ có một mình anh.

bình thường, nếu có jimin ngồi bên cạnh, jungkook sẽ mơ màng chìm đắm vào thế giới của riêng mình — nơi mà mọi tế bảo cảm xúc đều ngưng đọng và lơ lửng tựa như mảnh lá cuối thu tiếc nuối chút nắng cuối mùa đang chao liệng trong không trung dùng dằng chưa muốn trở về với đất. nhưng lúc này đây, anh đang nhấm nháp cái cảm giác mà anh chưa từng trải qua, trong không gian quen thuộc đến cũ kĩ, nhưng chỉ có mình anh. lúc đầu anh tự nhủ chắc cũng không đến nỗi tệ lắm. được một mình trải hồn ra vạn dặm đất trời ngút ngàn sắc vàng cuối thu, được nếm trải được cái gọi là chỉ-có-mình-ta, được vô tư chìm đắm vào làn gió mát lẫn với hương hoa. ừ thì vẫn bình yên, vẫn trống trải, vẫn thấy mình thật nhỏ bé trước cái trời đất bao la này, nhưng nỗi cô đơn thì nhân lên gấp bội với muôn ngàn sợi cảm xúc hỗn độn. và lạnh, cái lạnh thẩm thấu vào từng mạch máu dù những con gió cuối thu – đầu đông chẳng thể nào khiến cho con người lạnh lẽo đến thế. cứ như có cả một tảng băng khô cứng ngắc và buốt giá ghì chặt lên cái khối đỏ nóng hổi đang nhức nhối bên ngực trái... đau đến mức mà việc thở cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

đó là khi jungkook mường tượng lại những sự việc tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng khắc sâu vào não bộ anh đến từng cử chỉ, ảnh mắt tế vi nhất của em. jimin thực sự rất lạ, đến nỗi anh đã phải giật mình vì tưởng rằng đã hiểu rõ em đến từng ngóc ngách tính cách nhỏ nhất mà giờ tất cả như vỡ vụn xuống, để lộ ra khoảng trắng mờ mịt vô cùng không gì có thể khỏa lấp.

đó là khi, jungkook thấy jimin bỏ ra ngoài suốt buổi chiều mà không anh không hề hay biết, để đến tối muộn mới trở về nhà cùng với nồng nặc hương rượu ám chặt trên người, dáng đi liêu xiêu và miệng thì không ngừng nói liên tục những câu vô nghĩa...

" này... em đã làm cái quái gì vậy ?." - jungkook nắm chặt cổ tay em kéo lại gần, ánh mắt sắc mỏng và buốt giá xoáy sâu vào mặt cậu con trai say mềm trước mặt.

" bỏ ra..." jimin cất cái giọng ướt nhoẹt như mấy tên nát rượu vất vưởng trong khi đang nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh và dùng chút sức lực ít ỏi tội nghiệp của một kẻ đã không còn tỉnh táo để giằng tay ra khỏi tay jungkook. rồi jimin bỏ về phòng và đóng sầm cửa lại trước nét mặt tức giận pha lẫn khó hiểu và đau đớn của anh – " em đã trở nên như vậy từ khi nào vậy ?. em có thể thay đổi nhanh đến mức anh chẳng hề mảy may hay biết trong khi anh vẫn luôn dõi theo em từng ngày từng giờ hay sao ?."

đó là khi, jungkook thấy jimin đứng một mình ngoài ban công vào buổi sáng sớm. anh lại gần và vòng tay ôm từ phía sau, khẽ dụi đầu vào mái tóc ẩm ướt mùi sương nhưng jimin đã khẽ gỡ tay anh ra và đi vào nhà mà chẳng nhìn vào mắt anh một thoáng, lúc đấy, dường như có thể thấy được có cái gì đang rạn nứt trong nhãn mạc anh mà jimin đã vô tình bỏ lỡ. nhưng cũng trong giây lát, jungkook đã nhận ra được màu ảm đạm của màn sương trong một buổi sáng đầu đông đọng trong màng mắt jimin. anh đã muốn cất tiếng gọi em lại nhưng cái lạnh xơ xác chợt chạy dọc động mạch đã làm đông cứng tiếng gọi ấy trong họng và anh chỉ biết đứng nhìn bóng em khuất dần sau tấm rèm cửa bay bay trong gió. màu mắt ấy, ánh mắt ấy có phải chứa đựng những điều gì mà anh chẳng hay biết và chẳng thể tưởng tượng đến. giây phút vòng tay anh buông xuống, rời xa nơi ấm áp tựa những vệt nắng mùa thu, anh như thấy linh hồn anh đang vỡ tan thành khói bụi bay theo sương gió đến tận nơi nào rất xa và khi ở nơi đó, ở một nơi lạnh giá, để anh chẳng còn cảm giác để mà đau...

đó là khi, seunghyun thấy jimin nằm im trên giường suốt một ngày, không phản ứng gì khi anh gọi tên nhưng anh biết em còn thức vì khi chạm nhẹ vào bờ vai gầy, anh thấy nó khẽ rung lên. rồi khi jimin đi ra ngoài, jungkook vào phòng em và cảm nhận được cái ẩm ướt mằn mặn khi anh chạm vào cái gối trắng có một mảng sậm màu. em đang ở nơi đâu – nơi mà nỗi đau của em dàn trải đậm đặc đến nghẹt thở mà anh không thể bước vào, thậm chí chẳng thể nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận.? em đã lạc lối trong đó hay vì mộng mị mà chẳng thể tìm được lối ra. còn gì đau đớn hơn việc biết rằng có một nỗi đau vô hình đang bủa vây xung quanh em mà chẳng thể biết được nó có hình khối thế nào, màu sắc ra sao, để rồi chỉ biết phát điên lên vì bí bách và bất lực. vậy nên, jimin ah, xin em, hãy cho anh biết em đang ở đâu, làm ơn...

và đó cũng là khi, rất nhiều khi khác, jimin tránh mặt anh, tránh nhìn vào ánh mắt anh và tránh không cho anh biết những điều khủng khiếp đang diễn ra xung quanh mình. và rồi, trong những ngày cuối thu muộn màng, chỉ còn mình jungkook phóng xe điên cuồng đến miền quê này, đôi lúc giật mình khi hơi ấm quen thuộc sau lưng chợt tan biến thành nỗi trống trải vô tận. cũng lại một mình anh ngồi trên triền cỏ xanh biếc và trước mắt là khung cảnh quen thuộc của sắc vàng. trong những lúc như thế, anh lại suy nghĩ về những điều jimin đã từng nói với anh trước đây — những điều mà anh đã từng cho là vô nghĩa, tại nơi này. em đã từng nói loài bướm mỏng manh đến mức chẳng thể trụ nổi trước một đợt gió ngàn kia, bay chập chờn trên đồng hoa ngút ngàn này chỉ để gieo rắc mầm mống sâu bệnh. em đã nói không thể trách chúng vì đó đơn gian là một lẽ tự nhiên mà đất trời khi sinh ra đã thế. em đã nói cần phải cảnh giác với mọi thứ ma mị để không rơi vào vòng xoáy độc địa của chúng. vậy phải chăng tránh xa chúng là cách tốt nhất để cảnh giác. hẳn nhiên không phải như thế. cuộc sống này đâu đơn giản đến mức chỉ cẩn tránh xa tất cả là có thể yên ổn. và phải chăng, em cũng đã lỡ tin vào một loài bướm độc nào đó để bây giờ phải nếm chịu nỗi đau đớn dày vỏ do nó gây nên. và phải chăng, anh, cùng với tình yêu tội lỗi này, cũng chính là một con sâu độc ác đang gặm nát từng mảnh linh hồn trong em. có phải vì em đã quá mệt mỏi và những thoáng hạnh phúc mơ hồ, những phút bình yên ngắn ngủi chẳng đủ để xoa dịu trái tim em. anh không muốn là một loài bướm bay lạc vào cuộc đời em. anh muốn là nắng, là gió, là bầu trời và làn mây kia, chỉ đem lại cho em những điều tốt đẹp như những thứ ấy đã tôn lên sắc vàng cho đồng cải kia. liệu anh có làm được như thế.? rồi anh lại tự hỏi, liệu có cái gọi là mặt trái của mặt trái không.? nếu như sâu bệnh hủy hoại hoa lá là mặt trái của vẻ mong manh, quyến rũ của loài bướm thì liệu đằng sau nó còn có ý nghĩa nào khác. khi sinh sản lên cây hoa này rồi bay đến cây hoa khác thì cùng với đó, loài bướm đã thực hiện công việc thụ phấn cho hoa đấy thôi. nó cũng đã góp phần vào quá trình sinh sản của hàng nghìn cây hoa kia để đến cuối thu hằng năm, sắc vàng lại trải khắp cánh đồng. và những cây hoa cải kia, chúng chẳng chịu chấp nhận để mà dễ dàng chết chỉ vì mấy con sâu nhỏ đâu em. chìm trong những khoảng tối triền miên và đang mãi vùng vẫy tìm lối ra, liệu em có bao giờ nhận ra điều ấy không.?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro