18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ăn trưa, Jimin nhớ ra đồ đạc của mình để ở phòng khách sạn của Jonghwa, cậu muốn quay về đó để thu dọn nhưng Jungkook đã ngăn lại, anh nói để anh đi thay cho cậu. Jimin nhất định không đồng ý vì không muốn Jungkook và Jonghwa giáp mặt nhau, thế nên cậu đã kéo theo Yoongi trở về đó. Jimin mở cửa phòng ra, nhìn thấy Jonghwa đang ngồi ở ghế sofa thì lên tiếng

"Anh Jonghwa, em quay lại lấy đồ"

"Yoongi, em ra ngoài một chút đi, anh có chuyện muốn nói với Jimin"

Sau khi Yoongi đi ra ngoài, Jonghwa đứng dậy đi tới trước mặt Jimin. Anh ta đưa tay muốn tháo cúc áo trên cổ nhưng cậu đã gạt phăng tay của Jonghwa ra. Biết hành động của mình hơi vô lễ, Jimin né tránh ánh nhìn của anh ta rồi nhỏ giọng xin lỗi. Jonghwa quát lên khiến Jimin giật bắn mình

"Em với thằng đó đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là hai người đã làm ra cái trò gì?"

Jimin ngẩng mặt đối diện với Jonghwa bằng khuôn mặt lạnh lùng "Anh Jonghwa, việc riêng của em xin anh đừng can dự vào"

"Việc riêng của em sao? Nếu bác Park biết chuyện này thì sao?"

"Anh... Lee Jonghwa, anh đừng lôi ba ra để doạ em, em đã lớn rồi, em sẽ tự chịu trách nhiệm với những việc mà em làm"

Nghe Jonghwa nhắc tới ba Park, bỗng nhiên Jimin trở nên lo sợ. Đúng như anh ta nói, nếu để cho ông biết Jimin đã làm ra cái chuyện đáng xấu hổ kia, chắc chắn ông sẽ không tha cho cậu. Nhưng điều khiến Jimin lo lắng nhất chính là việc mẹ Park sẽ bị ông giày vò tới chết mất.

Kéo hành lý ra khỏi phòng, Jimin không thèm nói tiếng nào với Jonghwa, anh ta nói sẽ coi như không có chuyện này và điều kiện là Jimin phải cắt đứt mọi quan hệ với Jungkook. Không cần Jonghwa phải nói thì Jimin cũng tự biết bản thân phải làm gì. Cậu biết rõ chuyện tối qua xảy ra giữa cậu và Jungkook chỉ là vì bản thân cậu say rượu mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cậu không thể khẳng định được Jungkook lúc đó đang say hay đang tỉnh, nhưng khi nghĩ đến người con gái mà anh yêu, Jimin đã tự khẳng định Jungkook lúc đó cũng say rượu giống như mình.

Yoongi thấy Jimin tự nhiên đứng lại không đi tiếp, y ngạc nhiên hỏi "Jimin... Jimin, cậu đang nghĩ gì thế?"

Jimin nhìn Yoongi rồi hỏi một câu không đầu không đuôi "Chị gái đó, cậu biết chứ?"

"Chị gái nào cơ?"

"Thì cái chị gái mà Jungkook thích ấy, là cái người hay đi chung với nhóm của anh ấy..."

"Cậu nói tam mỹ nhân của trường ấy hả?"

Jimin nhăn mặt tỏ vẻ không thích "Tam mỹ nhân? Cái tên gì nghe ghê vậy?"

"À, là ba hoa khôi của trường mình đó, bọn họ đều là chị em họ của anh Jungkook đấy"

"Cái gì cơ?"

Jimin xông vào bàn ăn của nhóm người Jungkook rồi quát vào mặt anh "Jungkook, tên khốn này, ra đây cho tôi"

"Jimin, nó lại trêu chọc gì cậu mà nhìn cậu có vẻ giận dữ thế?"

Namjoon vừa đưa thức ăn lên miệng vừa ngẩng mặt xem trò vui. Taehyung cũng hùa theo

"Đúng đấy, anh mày còn tưởng cậu đang dưỡng sức cơ đấy"

                                 

             
                   

"Tên khốn, anh dám lừa tôi à?"

Jimin mặc kệ những lời trêu chọc kia, lúc này cậu chỉ muốn đánh cho cái người trước mặt một trận. Jungkook giả bộ hỏi lại Jimin

"Tôi lừa em cái gì?"

"Chị ta... chị ta không phải người yêu của anh"

Lời nói của Jimin khiến toàn bộ người ở bàn ăn được một trận cười sảng khoái. Ở trong cái trường này làm gì có ai không biết quan hệ giữa Jungkook và Seohyun, tam đại mỹ nhân của trường chính là ba tiểu thư nhà họ Kang, Seohyun, Sohyun và Nari. Chỉ có Jimin không bao giờ quan tâm đến thế sự, lúc nào cũng bày ra bộ dạng khó gần, bước chân ra khỏi lớp là sẽ đeo tai nghe, muốn gọi cậu chỉ có cách đứng chắn trước mặt mà thôi.

Jimin tức giận trở về phòng của Yoongi, cậu ấm ức đến phát khóc. Hoá ra ngay từ đầu cậu đã bị Jungkook xỏ mũi dắt đi vòng vòng, thế mà bản thân lại không hề biết gì còn tỏ ra cảm thông với anh nữa cơ chứ. Jimin càng nghĩ càng thấy tức, cậu tự hỏi tất cả những chuyện xảy ra suốt mấy tháng vừa rồi là sao? Không lẽ tất cả những chuyện đó đều là do Jungkook sắp đặt thôi sao? Từ chuyện bữa trưa, cho tới ngày sinh nhật, mọi thứ chỉ đều là giả tạo thôi.

Jungkook đập cửa thình thình bên ngoài rồi lớn tiếng gọi "Jimin, mau mở cửa cho tôi, nghe tôi giải thích đi có được không?"

Jimin cũng gào lên "Anh mau cút đi trước khi tôi giết anh"

"Nếu em không mở cửa thì anh sẽ mang đoạn ghi âm kia ra cho mọi người nghe, đến lúc đó em đừng..."

Jimin nghe thấy Jungkook nhắc đến đoạn ghi âm thì vội vàng chạy ra ngoài mở cửa "Anh dám... Jungkook, anh là tên khốn"

Jungkook theo Jimin vào trong phòng rồi nhanh chóng giải thích "Em nghe tôi giải thích đã, thực ra tôi không có ý định lừa em đâu, nhưng rõ ràng là tại em không cho tôi cơ hội để tán tỉnh em, nên tôi đành phải dùng đến biện pháp này, như vậy thì tôi mới có thể ở bên cạnh em rồi khiến cho em có tình cảm với tôi"

Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng khi nghe Jungkook nói như vậy Jimin lại cảm thấy trong lòng vui hơn một chút, thì ra anh cũng có tình cảm với cậu, không giống như cậu nghĩ là chỉ có mình đơn phương.

"Nhưng cũng đâu cần phải nói dối lâu như vậy?"

Jungkook  tỏ ra vẻ mặt hờn dỗi "Em thấy như vậy là lâu sao? Vậy lúc tôi đơn phương em suốt hơn hai tháng thì sao? Em chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ là một cái móng chân nữa"

"Đấy là do anh hay kiếm chuyện gây sự"

Jungkook tiến tới trước mặt Jimin, cầm lấy tay của cậu vuốt ve làm nũng "Nếu không kiếm chuyện với em thì chắc em đã quên luôn cả tên của tôi rồi"

"Vậy thử nói xem, kế hoạch của anh là gì?"

Jungkook nói với Jimin, đáng lẽ anh muốn từ từ chinh phục cậu bằng cách nhẹ nhàng, thế nhưng vì thái độ của cậu lại khiến anh không kiểm soát được bản thân. Jungkook nghĩ tâm sự với Jimin về một người con gái khác sẽ làm cho cậu ghen, thậm chí anh còn lấy cả đồ của cậu cho người ta, vậy mà Jimin không những không ghen lại còn nghĩ cách giúp Jungkook đến với người kia. Khi thấy có người gửi đồ ăn cho Jimin, Jungkook đã thấy tức giận, anh không muốn cậu ăn đồ của người đó nên đã lấy nó mang sang cho Seohyun rồi mua lại món đó cho cậu. Mấy lần đầu Jimin giận dỗi bỏ đi, Jungkook đã thấy bản thân có hi vọng rồi, cho đến hôm cậu lại tự nguyện đưa hộp thức ăn cho anh thì đã khiến anh tức giận nên mới bỏ đi. Vậy mà Jimin chẳng tinh ý, lại tự tay mang hộp đồ ăn đó cho Seohyun, còn nói là Jungkook nhờ cậu gửi cho cô nữa.

Khi Seohyun mang chuyện này nói với Jungkook, anh đã lập tức đi tới lớp Jimin để gặp cậu, nhưng Jimin lại ngang bướng không chịu đi theo, cho đến khi Jonghwa xuất hiện và chuyện tồi tệ đó xảy ra. Lúc Jungkook muốn vung tay đấm vào bụng Jonghwa, Jimin đã đứng chắn trước mặt anh ta và lãnh trọn cú đấm đấy. Jungkook vì quá sợ hãi nên đã muốn trốn khỏi chỗ đó, anh sợ phải nhìn thấy ánh mắt trách móc và căm hận của Jimin dành cho mình.

Sau hôm đó Jungkook thấy có lỗi với Jimin rất nhiều, anh tự nhủ với bản thân nên buông tha cho cậu nhưng anh lại không thể làm được. Mỗi lần nhìn thấy Jimin, anh đều muốn đến bên cạnh, nhìn thấy cậu cười đùa với người khác chỉ khiến anh muốn giết chết người kia mà thôi. Mỗi lần tâm trạng tồi tệ đến khó kiềm chế, Jungkook lại trốn đến một nơi hút thuốc hoặc sẽ tới quán bar tìm người nào đó để giải sầu. Jimin bị đau bụng trong giờ thể dục Jungkook cũng biết, khi Jonghwa rời đi anh đã lén vào phòng y tế, nhìn thấy bạn nhỏ ngủ không yên vì cơn đau bụng hành hạ, Jungkook đã xoa bụng cho cậu, đợi đến khi hai hàng chân mày của Jimin không còn nhíu vào nhau nữa thì anh mới dừng lại.

"Vậy cái người hôm đó ở phòng y tế là anh sao?"

Jimin cầm bàn tay của Jungkook đưa lên mũi ngửi, cái mùi khét khét ở ngón tay đúng là của anh rồi. Jungkook gật đầu rồi vuốt ve khuôn mặt của Jimin, nhưng cậu đã nắm lấy bàn tay đó không cho làm loạn rồi nhíu mày hỏi

"Anh vẫn hút thuốc sao?"

"À thì..."

Jungkook rút tay mình ra khỏi tay của Jimin rồi giấu sau lưng, tạm thời gác lại chuyện hút thuốc sang một bên, cậu lôi chiếc vòng trên cổ ra hỏi

"Vậy còn chiếc vòng này thì sao?"

Jungkook lại nói, ngày hôm đó không phải sinh nhật của Seohyun và món quà đó không phải là anh mua tặng người khác. Jungkook đã đặt làm riêng nó cho Jimin, anh muốn dùng nó làm món quà sinh nhật đặc biệt cho cậu. Chỉ vì sợ Jimin từ chối không nhận nên Jungkook đã phải mất công nghĩ ra câu chuyện hoang đường kia.

Jimin chủ động vươn người ôm lấy Jungkook, cậu thật không nghĩ được là anh đã mất công làm nhiều việc như vậy vì mình, Jimin nhỏ giọng nói lời cảm ơn với anh. Jungkook cũng vòng tay qua eo ôm chặt lấy Jimin

"Em cảm động sao?"

"Ừm, tất nhiên. Mặc dù cái cách mà anh thể hiện tình cảm nó không được bình thường chút nào"

"Đối với người đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt mới hiệu quả được, không phải sao? Như chuyện đêm qua cũng vậy ấy, rõ ràng người say là em nhưng em lại nhất quyết nói rằng anh mới là người say, em còn dặn anh không được quên chuyện đó, vậy mà cuối cùng người quên lại là em"

Jimin buông Jungkook ra rồi lớn tiếng với anh "Anh... sao anh dám nhắc lại chuyện đó chứ?"

jungkook nói với vẻ mặt thiếu đánh "Tại sao lại không được nhắc lại? Đó là đêm đầu tiên của chúng ta mà, một đêm đầu tiên tuyệt vời"

Yoongi và Hoseok đi vào phòng, đúng lúc nghe được câu cuối cùng của Jungkook

"Cái gì tuyệt vời? Kể cho bọn em nghe với"

Bị người khác chen ngang, Jungkook khó chịu gắt giọng nói "Mỗi lần chúng mày lăn giường với nhau có thấy tuyệt vời không?"

"Anh có thôi đi không? Còn không lo về mà sắp xếp hành lý, sắp tới giờ ra sân bay rồi"

Jimin đánh vào vai Jungkook rồi đẩy anh ra khỏi phòng.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro