19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì bị thiếu ngủ nên từ lúc lên máy bay Jungkook với Jimin lại tựa vào nhau ngủ cho tới khi chuyến bay hạ cánh mới tỉnh dậy. Jonghwa muốn mang vali giúp Jimin nhưng đã bị Jungkook ngăn lại, anh ta tức giận gằn giọng nói

"Jungkook, cậu đừng có quá đáng"

"Được rồi, hai người đừng có suốt ngày chạm mặt nhau là lại gây gổ nữa. Bỏ tay ra đi, hành lý của em thì em sẽ tự cầm, em không phải con gái, cũng chẳng phải trẻ con nên hai người thôi đi" Jimin giằng lấy vali của mình rồi bực tức kéo đi

"Jeon Jungkook, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa Jimin ra, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận"

Thấy Jungkook chạy theo Jimin, Jonghwa liền nắm lấy cổ tay của anh siết mạnh. Jungkook biết rõ bản thân không đánh lại được anh ta nhưng cũng không hề tỏ ra yếu thế, anh buông lời khiêu khích Jonghwa

"Tôi cứ thích bám lấy em ấy không buông đấy. Mà tôi quên không nói cho anh nghe, Jimin nói là em ấy yêu tôi và chúng tôi đã ngủ với nhau rồi"

"Thằng chó này"

Jonghwa gằn giọng chửi thề rồi đấm vào mặt Jungkook khiến khoé môi của anh bị rách chảy máu. Jungkook lau máu trên khoé miệng, khuôn mặt vô cùng đắc ý

"Mày nói thích Jimin mà không biết điều em ấy ghét là gì à? Em ấy rất ghét bạo lực đấy"

Jungkook nói xong thì kéo vali của mình bỏ đi. Lúc này Jonghwa mới biết mình bị sập bẫy, hoá ra Jungkook cố tình khiêu khích để bản thân bị đánh, như thế sẽ khiến cho Jimin chán ghét anh ta. Jungkook đi ra phía ngoài thì đã thấy nhóm bạn đang đợi mình, ngó nghiêng mãi cũng không tìm thấy người mà anh muốn nhìn thấy nhất.

"Anh Jungkook, đừng tìm nữa, Jimin nói sẽ đi cùng xe với anh Jonghwa"

Jungkook nhìn theo hướng chỉ tay của Yoongi thì nhìn thấy Jimin đang đứng ở tít bãi đỗ xe đằng xa, anh đưa vali của mình cho y rồi chạy tới chỗ của cậu. Nhìn thấy Jungkook đi tới chỗ mình, Jimin lên tiếng hỏi

"Anh sang đây làm gì?"

Đến khi nhìn thấy vết thương trên khoé miệng, Jimin liền đưa tay ôm lấy mặt Jungkook lo lắng

"Anh sao thế? Anh lại đánh nhau với người ta à?"

Thấy khuôn mặt đang lo lắng của Jimin, Jungkook lấy làm vui mừng, đang muốn nói cho cậu nghe thì đã có người nói trước mất rồi. Jonghwa tiến đến đứng bên cạnh Jimin thản nhiên nói

"Là anh đã đánh cậu ta đấy"

Jimin kéo Jungkook đứng ra phía sau mình, còn bản thân lại đứng chắn trước mặt anh như muốn bảo hộ. Cậu lớn tiếng hỏi Jonghwa tại sao lại đánh Jungkook? Anh ta không trả lời mà chỉ nói lời xin lỗi với Jimin. Cậu dùng giọng điệu cùng biểu hiện thất vọng nói với anh ta

"Anh không cần xin lỗi em, người mà anh cần xin lỗi là anh ấy, em thật sự không nghĩ với cương vị là một giảng viên, anh lại ra tay đánh sinh viên của mình"

Jimin không đi chung xe với Jungkoik, cậu nói mình có lí do nên phải cùng với Jonghwa trở về. Cho dù Jungkook có nài nỉ như thế nào thì Jimin cũng không thay đổi quyết định, cuối cùng anh đành ôm thất vọng quay lại với nhóm bạn của mình. Jimin trở về nhà với Jonghwa, suốt dọc đường đi cậu không hề nói với anh ta một câu nào. Cậu không hiểu tại sao Jonghwa lại thay đổi như thế, trước đây anh ta là một người hiền lành, hoà đồng và vui vẻ cơ mà. Khi chiếc xe đỗ vào trong sân, Jimin vội vàng mở cửa xuống xe. Jonghwa cũng nhanh chóng bước xuống giúp cậu đỡ hành lý nhưng cậu lại giật lấy đồ của mình rồi đi một mạch vào trong nhà.

Taeseong đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy Jimin kéo vali vào thì trầm giọng hỏi "Về rồi đấy à?"

Jimin cúi đầu chào ba mẹ của mình "Thưa ba mẹ con mới về"

"Con đi chơi vui chứ? Để mẹ bảo người mang hành lý lên phòng cho con" Eunbyul nhìn thấy đứa con nhỏ ngày càng gầy yếu hơn thì cảm thấy đau lòng

"Em ngồi xuống"

Taeseong liếc mắt nhìn Eunbyul rồi lại lạnh giọng nói với Jimin "Lớn rồi, đừng cái gì cũng ỷ vào người khác, nếu không sau này cũng chỉ là một đứa ăn bám, sống nhờ ở đợ mà thôi"

"Lời ba dặn con xin ghi nhớ, con xin phép mang đồ lên phòng" Jimin cúi đầu chào ba mẹ mình lần nữa rồi xách vali đi lên

"Cháu chào cô chú"

Jonghwa cúi đầu chào ba mẹ Park, sau đó mỉm cười nói với Taeseong "Chú Park, chú đừng khắt khe với em ấy quá, ở tuổi này hiếm có ai hoàn hảo được giống như Jimin. Dạo gần đây sức khoẻ của em ấy không tốt, chú đừng ép em ấy quá"

Taeseong bỏ qua những lời của Jonghwa, ông chuyển sang chủ đề khác "Jonghwa, cháu càng lớn càng giống ba cháu đấy. Sao rồi, sắp cho ba cháu lên chức chưa?"

Jonghwa nửa đùa nửa thật nói với Taeseong "Cháu còn đang chờ Jimin nhà cô chú lớn hơn nữa. Chú Park, lời nói lúc trước chú nói với ba cháu... chú còn nhớ không ạ?"

Eunbin ở trong bếp đi ra bật cười nói lớn "Ấy chết, cậu Lee lại nói đùa rồi, Jimin nhà chúng tôi lớn hay không thì có liên quan gì tới cậu đâu"

"Dì Eunbin không biết rồi, lúc trước ba con với chú Park có nói sau này sẽ gả Jimin vào họ Lee nhà con đấy"

Lời nói của Jonghwa khiến chén trà trên tay Eunbyul rơi xuống nền nhà vỡ tan. Taeseong chau mày không vui

"Em làm cái gì thế? Thật bất cẩn"

"Em xin lỗi, tại trà nóng quá"

Eunbyul cười gượng nói với Taeseong, bà đứng lên đi gọi người làm ra thu dọn. Eunbin theo Eunbyul vào trong bếp rồi nhỏ giọng hỏi

"Chị, những lời cậu ta vừa nói là thật à?"

"Chị không biết, nhưng khi ấy là hai người họ say rượu nên nói chơi vậy thôi, không nghĩ là cậu ta lại tưởng thật"

"Em thấy cái nhà họ Lee đấy chả tốt đẹp gì đâu, nếu để Jimin nhà mình tới nhà họ, em sợ thằng bé sẽ chịu khổ mất"

"Chị thấy nhà họ Lee sẽ không bạc đãi thằng bé, nhưng chị không muốn thằng bé giống như chị. Chị muốn Jimin được hạnh phúc bên người mà thằng bé yêu thương"

Eunbyul là con gái cả nhà họ Go, chỉ vì lời hứa hẹn của hai nhà mà bà đã phải gả cho Taeseong. Khi hai bên gia đình gặp mặt, Taeseong đã bị vẻ đẹp dịu dàng của Eunbyul đánh gục. Vì cảm thấy Taeseong là một người đàn ông chăm chỉ, lại có chí tiến thủ nên ba mẹ Eunbyul càng yêu thích ông hơn. Cho dù Eunbyul có phản đối chuyện cưới hỏi này thì ba mẹ của bà cũng không đồng ý.

Eunbyul sinh ra trong một gia đình gia giáo, thế nên bà sống với Taeseong tới bây giờ đều là vì cái gọi là tình nghĩa vợ chồng. Taeseong từ lúc làm nên sự nghiệp thì cũng trở nên gia trưởng hơn, mọi thứ trong nhà ông đều bắt mọi người nghe theo răm rắp. Một khi ông đã đưa ra quyết định thì dù trời có sập cũng sẽ không thay đổi, điều này cũng khiến Eunbyul nhiều lúc đau đầu, nhất là những chuyện có liên quan đến đứa con trai của bà.

Jimin mang hành lý lên phòng, cậu muốn đi tắm trước nhưng người làm lại nói ba Choi gọi cậu xuống dưới nhà ăn cơm tối với mọi người. Jimin không dám chậm trễ liền đi xuống phòng ăn rồi ngồi xuống vị trí của mình, Jonghwa gắp một miếng sủi cảo vào bát của cậu vui vẻ nói

"Minnie, ăn món em thích đi"

Taeseong trầm giọng nhắc nhở "Jonghwa, con cứ mặc kệ nó"

"Không sao đâu chú Park, trước sau gì cũng là người một nhà, con chăm sóc cho em ấy cũng là chuyện đương nhiên, chú không cần phải lo đâu"

Jimin nghe xong những lời Jonghwa nói cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là chiếc đũa trên tay cậu bỗng bị siết chặt lại. Điện thoại trong túi quần kêu lên, khi thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi Jimin liền tắt máy. Ba Park hỏi tại sao không nghe, cậu liền trả lời đó là số lạ.

Jimin cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lúc trước cậu rất muốn được cùng với ba mẹ ăn cơm chung nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa. Jimin thấy nhớ Jungkook, nghĩ tới những lúc hai người ngồi ăn cơm với nhau cậu lại bất giác mỉm cười. Jungkook thường nhìn Jimin ăn, đến khi cậu ăn xong thì anh mới ăn. Lần nào Jimin cũng hỏi tại sao anh không ăn cùng với cậu thì câu trả lời của Jungkook luôn luôn là

"Đợi em ăn xong, tôi ăn đồ thừa của em cho đỡ phí"

Ba mẹ Park phải lên máy bay trở lại Pháp ngay trong đêm, trước khi đi ba Park nói Jonghwa ngủ lại ở đây với lí do bây giờ đã gần 12 giờ đêm rồi. Cũng may Eunbin đã thay Jimin từ chối, cô nói cô ngủ không quen khi trong nhà xuất hiện đàn ông lạ. Mặc dù cái lí do này không được thoả đáng nhưng mọi người cũng vẫn chấp nhận cho qua.

Jimin lê cái thân thể mệt mỏi vào phòng tắm. Khi trút bỏ toàn bộ quần áo, nhìn vào gương cậu chợt giật mình bởi những dấu hôn của Jungkook vẫn còn in hằn rất rõ trên cơ thể. Jimin ngồi vào bồn tắm, khi dùng tay xoa sữa tắm lên người bỗng dưng cậu lại nhớ tới cảm giác khi Jungkook chạm vào cậu. Jimin hoảng hốt gạt bỏ ý nghĩ linh tinh trong đầu.

"Mày bị sao vậy? Không được nghĩ nữa, thật biến thái"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro