Đoản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trên đỉnh núi cao nhất, cậu hét lên: "Phác Chí Mẫn mãi mãi yêu Tuấn Chung Quốc".

Anh lạnh lùng nhìn cậu thản nhiên nói:

"Đồ điên".

Cậu thất vọng nhìn anh:

"Nói em nghe đi, anh có yêu em không? "

"Yêu thì có thay cơm mà ăn được không? Ngừng ảo tưởng và sống thực tế đi cậu bé".

Nhiều năm sau, khi Chí Mẫn kết hôn với Chung Quốc.

"Chung Quốc, anh có nhớ em không? "

"Ngưng hỏi mấy câu vớ vẩn đó đi, chúng ta mới tách ra có 5 tiếng"

"Chính xác là 5 tiếng 6 phút rồi, anh không nhớ em à? "

"Bao giờ em mới ngưng thôi nói mấy câu vớ vẩn như thế?"

"Bao giờ anh nói yêu em, em sẽ không hỏi nữa"

"Ngu ngốc".

"Nè, thế anh có yêu em không? "

Chung Quốc không trả lời. Anh luôn như vậy.

Chỉ 3 chữ "anh yêu em" mà khó nói vậy sao?

Nhiều năm sau....

"Anh yêu em"

"Anh yêu em"
....

Anh nói rất nhiều câu "anh yêu em", nhưng cậu chẳng nghe thấy nữa.

Cậu mất rồi.

Sẽ chẳng còn ai hỏi anh mấy câu vô nghĩa đó nữa.

Sẽ chẳng còn ai trong giấc mơ cũng kêu tên anh: "Chung Quốc, nói một lần thôi - nói anh yêu em, một lần thôi là đủ rồi".

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro