2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ivan cũng hơi sững người, kinh ngạc nhìn Jimin từ đầu đến chân.

"Là em? Em thế này...Đang định bỏ trốn khỏi đám cưới hả?"

Nghe anh ta nói, Jimin mới sực tỉnh định thần trở lại, vội vã nhảy lên xe của anh, giục: "Mau đưa tôi rời khỏi chỗ này!"

"Muốn đi đâu?"

"Sa mạc Sahara, cảm ơn anh!"

Ivan nhướng mày mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, trước khi Jimin bị người ta bắt được thì anh phải đưa Jimin thoát khỏi cái chốn thị phi này.

"Tôi xin mạo muội hỏi, em có chắc là với bộ dạng này đi tới sa mạc không?" Ivan chỉ vào bộ đồ cậu.

Jimin soi mình qua gương chiếu hậu, vuốt ngược mái tóc xoăn được xịt keo cứng như rễ tre, chỉnh lại vài sợi đã bị bung ra rủ lung tung xuống gương mặt, cúi xuống nhìn cái áo với phần ruy băng giờ đã bị tuột phân nửa, cậu nghiến răng, giựt phăng cái sợi ruy băng phiền phức ra khỏi tay áo. Hình tượng mới vài giây trước khiến người ta phải bao bọc che chở trong phút chốc đã trở thành người đi bao bọc chở che người khác..

"Bỏ trốn khỏi đám cưới cũng đâu cần vội như thế này chứ?" Ivan quay sang trân trối nhìn cậu, khẽ sờ nhẹ lên môi mình, cười mà như không.

"Anh thấy tôi giống với người ngốc nghếch tới mức bước vào buổi lễ kết hôn mới nghĩ tới việc bỏ trốn sao?"

"Vậy em vội gì chứ?"

Jimin cúi xuống xoa xoa bắp chân mỏi nhừ, tiện tay quẳng đôi giày Saint Laurent ra phía sau. "Nếu bố anh bắt anh phải gặp một người mà anh chưa gặp bao giờ, không chừng anh còn chạy nhanh hơn cả tôi đấy!"

Anh ta bình tĩnh đáp: "Cũng đâu đến mức đó."

"Nếu đối tượng gặp mặt khiến anh chỉ nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn thì sao?"

Anh ta nhướn mày, hài hước đáp: "Không phải là chưa từng gặp mặt sao?"

Jimin dám khẳng định người đàn ông này chưa tốt nghiệp đại học, đầu óc anh ta rõ ràng được làm bằng đá. "Chưa từng gặp nhưng từng nghe nói rồi! Anh ta có bao nhiêu bạn gái, bản thân cũng không đếm hết được."

"Ồ! Vậy sao?" Ivan nhìn cậu với ánh mắt hơi khó hiểu. "Em nói người đàn ông đó là..."

"Anh ta tên là Jeon... Jeon cái gì ấy nhỉ? Jung..."

"Jeon JungKook."

"Đúng rồi! Í, anh cũng từng nghe nói về người này à?"

Ivan khẽ ho khan một tiếng, ngỡ ngàng đếm các ngón tay, xem ra anh ta có khi còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Thấy anh ta mải mê đếm, Jimin không kiên nhẫn nổi, cắt ngang: "Ivan, anh có thể đưa tôi đến.."

Cậu đang định nói "Đại học H" thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên đổ chuông, anh ta liếc nhìn màn hình, thần người vài giây rồi bật điện thoại, đeo tai nghe.

"Anh... vừa ra khỏi nhà, có việc gì không?"

Jimin ngắm nhìn những trung tâm thương mại sang trọng, bất giác thở dài về sự kì diệu của điện thoại di động.

Anh ta chăm chú nghe điện thoại, im lặng một lúc lâu mới lặng lẽ thở dài. "Anh có chút việc..."

Cậu cứ tưởng mình làm lỡ việc của Ivan, vội vã nói: "Không sao đâu, tôi không vội, anh cứ làm việc của anh trước đi."

Thực ra nếu không phải vì trên người không có một xu nào thì cậu nhất định đã xuống xe bởi thái độ của anh ta vô cùng sốt ruột.

Anh ta chần chừ giây lát rồi nói vào điện thoại: "Được rồi, anh sẽ tới ngay."

Anh ta cho xe đi lên cầu vượt, lái về phía trung tâm thành phố, suốt đường đi chẳng nói một lời nào, thái độ trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế lại vượt đèn đỏ tới ba lần liền.

Đây là lần đầu tiên Jimin ngồi trong xe Porsche, cũng không biết hệ số an toàn của loại xe này thế nào. Cậu vẫn còn chưa kịp đặt chân đến sa mạc Sahara, càng không muốn sinh mạng bé nhỏ của mình rơi vào tay người đàn ông mới chỉ gặp mặt có hai lần.

Thế là cậu nín thở tập trung tinh thần, không dám làm phiền anh ta, lén thắt chặt dây an toàn hơn một chút.

Cũng may đoạn đường không xa lắm. mười phút sau, chiếc xe của Ivan cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, Jimin cũng có thể bình tâm trở lại.

Cậu đang định xuống xe, Ivan lại nói: "Xin lỗi, em đợi tôi ba phút."

"Tôi không vội, lâu một chút cũng không sao đâu."

Cậu vốn chỉ khách sáo nói vậy, không ngờ Ivan lại làm thật, từ lúc vội vã đi vào trong quán cà phê, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ thì không có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta chuẩn bị đứng lên đi ra cả.

Jimin đợi tới mức mất hết cả kiên nhẫn, bèn xuống xe, đi tới trước sảnh của quán cà phê, nhìn vào bên trong qua tấm cửa kính, Ivan và một cô gái đang ngồi đối diện nhau. Cô gái đó, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đủ biết tại sao ban nãy anh ta lại vượt ba lần đèn đỏ rồi. Quả là một người con gái xinh đẹp hiếm có, cô ta hoàn toàn không cần phải mặc những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, cũng không cần trang điểm mà vẫn toát lên vẻ cao quý thoát tục, như bông hoa lan nở giữa thung lũng. Mà giây phút người đẹp khiến người ta cảm động nhất chính là lúc rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến ngay cả Jimin cũng thấy tim mình như thắt lại, chứ đừng nói đến người đàn ông đang ngồi đối diện.

Đối diện với người con gái như thế này, chẳng có người đàn ông nào có thể đứng dậy nổi trong vòng ba phút. Cho nên cậu quyết định bỏ qua cho việc trễ hẹn của anh ta!

Mặc dù Jimin không nghe thấy cô ta nói gì nhưng cậu có thể đọc được sự đau thương và bất lực trong ánh mắt của Ivan. Rõ ràng là anh ta yêu người con gái này, bởi vì người đàn ông chỉ dành ánh mắt này cho người mà họ yêu thương.

Nhưng cô gái đó tuyệt đối không phải là bạn gái của anh ta, nếu không anh ta đã không phải căng thẳng đan chặt các ngón tay vào nhau, rất nhiều lần muốn đưa tay ra chạm vào đôi bàn tay thon nhỏ đó nhưng đều rụt lại.

Khẽ thở dài, Jimin quay lại xe, nhẫn nại nhìn kim đồng hồ tích tắc chạy, chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi đi trong lúc họ nói chuyện. Cậu cứ ngỡ cuộc nói chuyện của họ sẽ kéo dài tới một vạn năm thì đột nhiên cô gái đó đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, nét mặt lạnh băng.

"SooAh, em đợi đã..." Ivan đuổi theo, kéo cánh tay trắng ngần của cô ta lại. "Không phải anh không giúp em, em phải hiểu tính anh ấy hơn anh chứ, trong cuộc đời của anh ấy hoàn toàn không có từ thỏa hiệp."

"Thực ra anh hoàn toàn không muốn giúp em."

"Nếu anh không muốn giúp em thì tại sao lại nói cho em biết anh ấy đã đầu tư vào loại cổ phiếu nào và anh ấy đã hối lộ Giám đốc ngân hàng Min?" Anh ta lắc đầu vẻ thất vọng. "Đến bây giờ em vẫn không hiểu... Bao nhiêu năm qua, trong mắt em ngoài anh ta ra, không còn ai khác nữa sao?"

Người con gái tên SooAh đó sững lại giây lát, liếc nhìn về phía xe của anh ta, sau khi bắt gặp ánh mắt của Jimin, bèn quay người rời đi.

"SooAh, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng anh ta chứ?"

Đúng là kiểu tỏ tình cũ rích! Jimin ngáp dài, dựa vào ghế, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, thầm nghĩ, với cách theo đuổi phụ nữ như thế này thì có đến già anh ta cũng chẳng kiếm được bạn gái, thật tiếc cho chiếc xe đua mui trần này biết bao!

"Tại sao không thể cho anh một cơ hội?" Ivan một lần nữa nói.

Sau lời tỏ tình tha thiết đó, SooAh ngoái lại, một cái ngoái đầu cực đẹp, ánh mắt lạnh lùng đầy lý trí. "Bởi vì anh không biết thế nào là yêu..."

Cô ta đi rồi, đi một cách vô cùng bình tĩnh, tới mức khiến người ta không cảm thấy một chút xúc cảm nào.

Jimin cứ tưởng Ivan sẽ đuổi theo, nhưng không. Anh ta đứng ở đó rất lâu, nhìn theo từng bước chân ung dung của SooAh, nhìn theo bóng dáng không chút cảm xúc của cô ta.

Ánh mặt trời chói chang kéo chiếc bóng phía sau anh ta dài ra, khiến cho dáng người anh ta càng trở nên cao lớn.

Jimin ngồi thẳng người dậy một cách vô thức, nhìn theo bóng của anh ta.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Không biết bao lâu sau đó, Jimin đột nhiên cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên tận đầu, cậu hét to với anh ta: "Cô ta không xứng đáng! Một người phụ nữ thờ ơ với những gì anh trao tặng không đáng để anh phải níu giữ!"

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ vô cùng áy náy nói: "Chúng ta không phù hợp."

Người phụ nữ như thế khiến người ta xót xa.

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ khinh khỉnh nói: "Đừng có nằm mơ!"

Người phụ nữ như thế khiến người ta thấy lòng nguội lạnh.

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ tỏ ra quan tâm nói: "Nhất định sẽ có người phù hợp với anh hơn em."

Người phụ nữ như thế khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Nhưng so với người phụ nữ kia thì những người phụ nữ trong ví dụ trên đều rất nhân từ. Một người phụ nữ không biết trân trọng tình cảm của người khác và những thứ người khác dành tặng cho mình mới thực sự không biết thế nào là tình yêu.

Ivan kinh ngạc quay lại, ngỡ ngàng nhìn cậu như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.

Cậu hét to hơn: "Người không biết yêu chỉnh là cô ta, không phải anh!"

"Tại sao?" Anh ta ngạc nhiên mỉm cười, nụ người nhẹ như thể chỉ thoảng qua như mây khói, duy chỉ có sự buồn bã trong ánh mắt anh ta là vẫn chưa thể xua tan.

Tại sao? Cậu cũng không biết tại sao, có lẽ vì cái ngóng nhìn cuối cùng của anh ta, hoặc cũng có thể vì câu nói đó của anh ta. "Tại sao không thể cho anh một cơ hội?". Thứ anh ta cần không nhiều, chỉ một cơ hội mà thôi! Cậu đã rất xúc động, cậu đã nhận ra tình yêu chân thành nhất của một người đàn ông,

"Nếu cô ấy biết thế nào là yêu, nhất định sẽ quay lại nói với anh rằng: Em xin lỗi, không yêu anh là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời em!" Cậu suy nghĩ mông lung, buộc miệng thốt ra một câu khi chưa suy nghĩ kĩ: "Nếu tôi là cô ấy, nhất định tôi sẽ nói như vậy!"

"Ồ!" Ivan quay lại nhìn cô, rất chăm chú rồi mỉm cười. "Cảm ơn em đã động viên! Nhưng tôi không hy vọng một ngày em sẽ nói với tôi câu như thế này đâu."

"Hừ!" Cậu hơi sững người, sau đó nói: "Tôi càng không hy vọng..."

Nói xong, cậu mới nhận ra đoạn hội thoại này có rất nhiều cách hiểu, hơn nữa càng nghe càng thấy dễ gây hiểu lầm.

Cậu xoa xoa hai bên má đỏ bừng, ngồi ngay ngắn lại, cụp mắt xuống, thực hiện nguyên tắc im lặng là vàng.

Cho tới khi Ivan ngồi vào trong xe, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đã quay lại muộn năm mươi phút!"

"Không sao đâu." Cậu không muốn so đo với người đàn ông đang thất tình.

"Em muốn đi đâu?"

"Tùy anh."

Anh ta khởi động xe, quay lại con đường ban nãy. "Ra bãi biển được không?"

Vừa mới bị người phụ nữ mình yêu bỏ rơi chưa tới một phút mà đã dẫn người khác tới bờ biển, đây là tư duy logic gì vậy?

Cậu đang hoài nghi việc Ivan đau lòng rốt cuộc là thật hay giả thì anh ta lại một lần nữa vượt đèn đỏ, cậu hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.

Thắt dây an toàn thật chặt, Jimin quyết định sẽ hy sinh một lần, cùng anh ta đi ra biển cho khuây khỏa. Không có ý gì khác, chỉ là ngồi nghĩ đến an toàn tính mạng của anh ta mà thôi.

_____________

Khách sáo một câu mà tên Ivan cho đợi tận năm chục phút !!!
CAY! Jimin Cay lắm !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro