I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hè yên tĩnh và thanh vắng.
Trong khu ký túc nam của trường Đại học Seoul, khung cửa sổ bằng gỗ có phần mục theo thời gian. Chiếc rèm cửa mỏng, hờ hững đu đưa theo làn gió đêm, thi thoảng lại chạm vào chiếc chuông gió san hô treo trên cửa sổ, phát ra những tiếng ngân nga khe khẽ.
Khung cảnh có phần kinh dị, rờn rợn tưởng chừng như sắp có một viễn cảnh tâm linh sắp xảy ra... nhưng đó suy nghĩ của những người khác. Còn với Jimin đang lạc trong thế giới ngôn tình kia thì khung cảnh bây giờ thật yên bình và lãng mạn.

Park Jimin hiện tại đang chống hai khuỷu tay nằm trên chiếc giường được trải ga màu xanh nhạt, đôi chân thon dài khẽ đưa qua đưa lại, mái tóc vàng xoăn khẽ đung đưa, một vài lọn tóc chạm vào gương mặt trái xoan xinh xắn của anh, làm tăng vẻ bướng bĩnh đáng yêu. Cậu gập cuốn tiểu thuyết vẫn còn thơm mùi mực in lại rồi rút một cuốn khác từ chồng tiểu thuyết cao ngất, hàng lông mi khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo vẫn còn vương chút cảm xúc từ cuốn tiểu thuyết ướt át dưới ánh đèn càng trở nên long lanh.

Mở phần giới thiệu nội dung, cậu tỏ vẻ hơi chán nản: "Lại là câu chuyện của hoàng tử bạch mã và công chúa Lọ Lem. Nam chính tuấn tú, giàu có, si tình. Nữ chính gia cảnh nghèo khó, dịu dàng, tốt bụng."

"Nếu không như vậy thì sao gọi là ngôn tình được?" Cậu bạn chung phòng Taehyung nãy giờ ngồi cặm cụi gõ từng phím chữ trước máy tính, vừa giơ tay xoa xoa vầng trán vừa trả lời.

Jimin uể oải lật từng trang tiểu thuyết.
"Đúng! Nhưng hiện thực thì đâu có vậy, nàng Lọ Lem dịu dàng, tốt bụng sẽ mãi chẳng thể trở thành công chúa, những chàng trai giàu có sẽ không bao giờ là người tốt để ta nương tựa suốt đời! Hình mẫu người đàn ông hoàn hảo trong tiểu thuyết không hề tồn tại."

"Jiminie à... tụi mình cũng là đàn ông đó. Nói vậy chẳng phải là đi bóc mẽ đồng loại hả." Taehyung chẹp chẹp miệng nói.

"Nhưng tớ là gay haha" Jimin cười hả hê, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Taehyung quay lại, đôi mắt thông minh, lanh lợi, nụ cười hình hộp rạng rỡ trên gương mặt đẹp trai luôn khiến cho người đối diện ấn tượng, rất dễ chịu.

"Vậy mà cậu còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình hả?"

"Tớ chỉ đọc để nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của mình." Jimin nói xong, đăm chiêu nhìn cậu bạn, thở dài.
"Haiz! Những người chỉ biết cắm đầu vào màn hình máy tính như cậu sẽ không hiểu được đâu."

"Vậy thì cố gắng tìm cho mình một anh chàng ngon nghẻ, Jiminie. Tớ thì ngày ngày phải học cách nâng cao khả năng chịu đư...." Taehyung chưa kịp nói hết câu thì người thầy yêu quý của cậu gọi tới. Taehyung dở khóc dở cười nhưng giọng vẫn rất lễ phép: "Đã dịch xong rồi ạ, em đang sửa lại một vài chỗ, gửi cho thầy... Phòng làm việc? Ồ, vâng, bây giờ em sẽ mang đến cho thầy ngay."

Cúp điện thoại, không dám chậm trễ thêm phút nào, lập tức sắp xếp lại tài liệu rồi lao ra khỏi phòng, trước khi đi còn vội nói nốt: "Cậu cứ nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của cậu đi, tớ tiếp tục đi nâng cao khả năng chịu đựng của bản thân đây."

"Nhớ về sớm nhé Tae, đừng để tớ lại một mình!"

"Ai nỡ lòng nào chứ...."

Taehyung đi rồi, trong đêm tối tĩnh mịch, Jimin vô tình lại bước vào một câu chuyện tình yêu.
Trong tiểu thuyết, nam và nữ chính có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, một cuộc tỏ tình lãng mạn, mỗi tình tiết đều vô cùng lãng mạn khiến Jimin cảm xúc dâng trào, chỉ muốn ngay lập tức có được anh chàng đó để yêu, yêu hận thù, sinh ly tử biệt thật bi thương. Ngay cả khi không đến mức sinh ly tử biệt thì chỉ "bỏ trốn" cùng nhau cũng đủ lãng mạn rồi.

Bạn chung phòng Taehyung từng hỏi: "Sao cậu lại theo đuổi giá trị tinh thần cao đến như vậy?"

Jimin trả lời: "Không yêu mãnh liệt, yêu hết mình dù phải chết thì làm sao xứng với bấy nhiêu cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà tớ đã đọc chứ!"

Taehyung im lặng.

Tình tiết của câu chuyện đang tiến triển đến cao trào thì điện thoại của cậu đổ chuông, trên màn hình hiện lên chữ "mama", người mà bao ngày qua không hỏi han gì đứa con này cả.

Điện thoại vừa kết nối, Jimin chưa kịp lên tiếng, đầu máy bên kia đã vang lên mệnh lệnh cương quyết của mẹ cậu: "Jimin, tối thứ sáu mẹ sẽ bảo lái xe tới trường đón con!"

Cậu ôm lấy điện thoại, cảm thấy vô cùng bất an. "Không phải mẹ lại bắt con đi gặp cái tên Jeon... Jeon gì gì đó chứ?"

Nhắc đến cái tên Jeon gì đó, Jimin lập tức vênh mặt lên, cái miệng thì chu chu.

Một tuần trước, cũng đúng lúc Jimin đang đọc sách đến đoạn cao trào thì mẹ lại gọi điện, nói là muốn giới thiệu cho cậu làm quen với một chàng trai tuấn tú, khôi ngô, tốt nghiệp MBA ở Harvard. Điều quan trọng nhất là bố của chàng trai ấy là Jeon Byung Chul, cổ đông lớn của một công ty điện khí.

Jeon Byung Chul là bạn thời đại học với Park Dong Hyun, bố của Jimin. Hai người có mối thâm tình rất tốt, trong lúc nói chuyện phiếm bèn đưa con cái ra gán ghép, nói đùa một cách vô thưởng vô phạt rằng đây là "sự hợp tác của ông trời". Nhưng kể từ khi Jimin phản đối quyết liệt tư tưởng môn đăng hộ đối cũ rích ngày xưa này, hai vợ chồng Park cũng không còn nhắc tới nữa. Jimin vốn tưởng mọi chuyện êm xuôi, cậu đang mong chờ cái ngày mà định mệnh mình lướt ngang qua trên con phố...hồi chuông trong tiềm thức khẽ vang lên... đó mới là người mà sau này sẽ chung chăn với cậu.

Đâu có ngờ, mọi chuyện yên ắng là do con trai nhà người ta đã ra nước ngoài. Giờ anh ta vừa về nước, họ lại bắt đầu nhắc lại chuyện xưa.

Cậu định từ chối khéo: "Con vẫn còn nhỏ, sao mẹ lại vội gã con như vậy chớ?"

Bà Park phản bác không chút nhân nhượng: "Con đã hai mươi ba tuổi rồi, sắp bước vào nhóm tuổi kết hôn muộn rồi đấy!"

"Chẳng phải vẫn còn 2 tháng nữa mới tới sinh nhật con sao?" Cứ như cậu thực sự bước vào độ tuổi kết hôn muộn vậy.

Jimin lau những giọt mồ hôi trên trán, giọng nũng nịu nài nỉ: "Omma... dù gì con cũng là con ruột của mẹ mà! Mẹ đâu thể tùy tiện tìm cho con một người để gả cho xong chuyện được chứ!"

"Việc đại sự cả đời của con, mẹ đã bao giờ tùy tiện chưa hả? JungKook chắc chắn là một người đàn ông tốt, mẹ chỉ thu xếp để các con gặp mặt một lần, mẹ đảm bảo gặp thằng bé rồi, con sẽ mê như điếu đổ cho coi!"

"Bọn con chẳng phải đã gặp nhau từ lâu rồi sao?" Jimin nhớ lại hình dáng mơ hồ còn đọng lại trong ký ức. "Anh ta quá thấp"

"Thấp?! Con cho rằng cao bao nhiêu mới được gọi là cao vậy?"

"Anh ta nhìn còn lùn hơn con..." Jimin ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Mà người toàn thịt là thịt!"

"Cái thằng này! Lúc đó JungKook chỉ mới có mười bảy tuổi."

"Nền tảng như vậy rồi, dù có cải thiện cũng chẳng thể đẹp hơn được!"

"Con cứ gặp đi rồi biết, JungKook không những đẹp trai, tài giỏi mà tính tình cũng rất tốt!"

Jimin lập tức giở lại phần giới thiệu nội dung của cuốn tiểu thuyết, nhìn thấy phần giới thiệu về nhân vật nam chính: đẹp trai, giàu có, dịu dàng, đa cảm, tốt nghiệp MBA ở Harvard, không dựa dẫm vào gia thế, tay trắng lập nghiệp... cũng cảm thấy hơi tò mò, một chút động lòng. Đang do dự xem có nên gặp mặt nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết ngoài đời thực hay không thì đột nhiên Jimin nhớ ra cái tên này hình như ngày trước Taehyung từng nhắc tới.

Sau đó, Taehyung quay về, cậu vội vã hỏi: "Tae à, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Jeon JungKook không?"

"Đúng vậy" Taehyung đặt túi lên bàn rồi ngồi xuống trước máy tính để xem có tin nhắn nào không, chẳng vì lý do gì, đây chỉ là một thói quen của cậu.

"Cậu ta là người thế nào?"

"Cậu cứ mua bất kỳ cuốn tạp chí lá cải nào hoặc lên mạng tìm là sẽ biết cả thôi"

"Nổi tiếng vậy sao?"

"Cậu ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, dùng CPU dual-core cũng không thống kê được hết đâu... Đánh giá một nữ minh tinh có nổi tiếng hay không, đẹp hay không, chỉ cần xem cô ta có scandal nào với cậu ta hay không! Người nào yêu anh ta thì thật.. sống không bằng chết, sớm chết sớm siêu thoát..."

Jimin kiểm tra tốc độ vận hành và dung lượng của CPU dual-core, quả nhiên là một con số vô cùng lớn.

Nhìn con số dài dằng dặc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là: Mình có phải là con ruột của mẹ hay không?!

Ý nghĩ thứ hai là: Muốn mình lấy anh ta? Thà chết còn hơn!

Bởi cú sốc tinh thần từ tuần trước đó, giờ đây vừa nghe thấy mẹ nói muốn đón mình về nhà, Jimin lập tức kiên quyết nói rõ lập trường: "Mẹ muốn con lấy cậu ta, trừ phi con chết!"

Đầu bên kia điện thoại im lặng giây lát rồi vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ: "Không phải, không phải, là do ông nội nhớ con, muốn cuối tuần này con cùng ông đi uống trà."

"Ồ!" Thực ra cậu cũng rất nhớ ông.

Sáng sớm hai ngày sau đó. Sau đúng hai giờ đồng hồ bị hành hạ bởi những người làm, đứng trước gương, Jimin lúc này như đã hoàn toàn lột xác.

Chiếc quần đen ôm sát, tôn lên đôi chân thon dài cùng mờ mông căng tròn của cậu, chiếc áo sơ mi mở hờ vài cúc áo, phần tay áo vô cùng tinh xảo. Mái tóc vàng được uốn những lọn nhỏ bồng bềnh, trông vừa quyến rũ mà vừa đáng yêu. Gương mặt thon gọn nhưng cặp má lại phúng phính trắng mịn, đôi mắt một mí to tròn cùng ánh nhìn đủ để khiến người khác phải chết chìm trong đó.

Jimin ngắm nhìn mình trong gương, mọi ấm ức trong lòng bỗng tiêu tan. Cuối cùng bản thân đã hiểu thế nào là chuyên nghiệp, đó là có thể biến hóa con người mình đến ngay cả bản thân cũng không nỡ ngắm nhìn.

Cậu quay lại nhìn mẹ, người đang nắm mạch máu kinh tế của anh, thấy mẹ tỏ ra rất hài lòng, Jimin liền dò hỏi: "Mẹ có nhận ra con là ai không?"

"Vớ vẩn, con là do chính mẹ đẻ ra đấy!"

Ý là: Nếu không phải là mẹ đẻ thì tuyệt đối không thể nhận ra được!

Xong xuôi, Jimin bước lên xe. Cậu đương nhiên biết đi uống trà với ông nội không cần thiết phải chưng diện đến mức này, họ chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng nghĩ tới việc những chiếc thẻ ngân hàng đang có nguy cơ bị khóa, anh quyết định... nhẫn nhịn.

Quả nhiên, không ngoài phán đoán của anh, vừa bước vào quán trà đã thấy Jeon Byung Chul trong trang phục nhã nhặn, lịch sự, nét mặt thân thiện đã bước tới.

"Là Jimin đấy à?! Suýt chút nữa bác đã không nhận ra rồi."

"Bác Jeon!" Jimin hơi cúi người, lễ phép chào hỏi, tự nhủ: "Bác có thể nhận ra ngay mới là lạ đấy."

Bà Jeon ngay sau đó cũng nhiệt tình đi tới cầm tay cậu, kéo đến ngồi cạnh. "Ngồi xuống đây uống trà, JungKook sẽ đến ngay bây giờ đấy!"

"Cháu cảm ơn." Jimin ngoan ngoãn ngồi xuống cầm lấy tách trà lặng lẽ đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù bản tính cậu từ trước đến nay là thích gì làm nấy, không chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, nhưng trước mặt bạn bè của bố mẹ, cậu luôn giả vờ là một người con vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa. Bản thân cậu thế nào cũng được, nhưng ít nhiều cũng phải nể mặt bố mẹ.

Trà đã uống hơn nửa, Jeon Byung Chul áy náy nhìn đồng hồ, giải thích: "JungKook vừa gọi điện nói là sắp tới nơi rồi, chắc là bị tắc đường."

Tắc đường?! Lớn chừng này tuổi, cậu chưa bao giờ gặp cảnh tắc đường vào buổi sáng sớm ngày chủ nhật bao giờ, thế cũng đủ biết khả năng bị tắc đường thấp tới mức nào.

Jimin tiếp tục thưởng thức trà như không hề có chuyện gì, nhưng vị trà thanh mát hoàn toàn không thể làm nguôi cơn giận dữ đang bốc lên trong người.

Cốc trà thứ hai cũng đã uống đến giọt cuối cùng, cái gã được bố mẹ hết lời ngợi khen đó vẫn chưa thấy xuất hiện.

Từ sáu giờ sáng Jimin đã bị mẹ kéo ra khỏi giường, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị lôi đến phòng chuẩn bị rồi bị hành hạ. Còn hắn ta, ngay đến việc tối thiểu là đến đúng giờ mà cũng không làm được! Sao mẹ lại đi giới thiệu cho cậu loại người này chứ? Phong lưu, đa tình chưa nói vội, quan trọng là hắn ta hoàn toàn không biết tôn trọng người khác. Nếu ngay cả những phép lịch sự tối thiểu mà hắn cũng không hiểu được, vậy thì cậu cũng sẽ khiến hắn phải nếm trải một chút cảm giác không được tôn trọng. _ Jimin ngồi đăm chiêu uống mãi ly trà đã cạn, chau mày suy nghĩ.

"Xin lỗi, con đi vệ sinh một chút." Jimin lễ phép nói rồi nhấc mông lên, bước chậm rãi ra khỏi phòng trà. Sau khi đi qua lối rẽ cuối hành lang, cậu lập tức chạy một mạch ra khỏi cửa quán trà.

Jimin vừa chạy tới cửa, đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, khi ra ngoài uống trà bản thân không mang theo ví.

Cậu khẽ rít một tiếng đầy hối hận!

Cúi xuống nhìn cách ăn mặc, bề ngoài có phần thái quá của mình, cậu đang do dự có nên quay lại hay không. Ngay lúc đó, tiếng phanh xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ, chợt nhận ra mình đang đứng ngay giữa đường cái, Jimin xuýt chút nữa đã bị một chiếc Porsche đang phóng như điên trên đường hất tung.

"Anh không sao chứ?" Một chàng trai lịch sự từ trên xe bước xuống, thái độ vô cùng thành khẩn, nói: "Xin lỗi vì đã làm anh sợ."

Anh ta nói cứ như thể việc cậu đứng ngây người giữa đường là lỗi của anh ta vậy.

Bởi vì anh ta rất cao, ít nhất cũng một mét tám, Jimin phải ngẩng lên mới nhìn rõ được. Anh ta mặc một bộ trang phục dạo phố đắt tiền, trông có vẻ là một người kinh doanh thành đạt,có giáo dục và gu thẩm mỹ ăn mặc. Về tướng mạo, đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng, cặp môi hơi mỏng, khuôn hàm góc cạnh đầy nam tính. Từ trước đến nay anh luôn có ấn tượng với những người vừa đẹp vừa có gu ăn mặc nên Jimin hoàn toàn chắc chắn gương mặt này mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Ngẫm nghĩ một hồi, cậu chợt nhớ ra. "Ivan?!"

Jimin và Ivan từng có duyên gặp nhau một lần trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Ngày hôm đó, Jimin vừa bước vào đã để ý đến Ivan vì diện mạo của anh ấy rất phù hợp với những lời mô tả trong các cuốn tiểu thuyết. Khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả khi không cười trông cũng như đang cười vậy, nụ cười nơi khóe miệng luôn ẩn dấu một chút xấu xa rất khó nắm bắt, cặp mắt hơi híp lại một cách thiếu đúng đắn. Một sự dịu dàng mang chút xấu xa, thêm một chút kiểu thanh niên ngu ngơ nữa.

Khi bạn của cậu giới thiệu họ với nhau, Ivan nghe thấy tên cậu thì tỏ vẻ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đăm chiêu rồi chủ động chìa tay ra. "Anh là Ivan, 25 tuổi."

Sau đó cả hai nói chuyện với nhau. Anh ta rất có tài ăn nói, tính cách của Jimin cũng cởi mở, cho nên họ đã cùng nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ, từ lý tưởng đến cuộc sống, từ sa mạc Sahara tới biển Aegean, nhưng khi buổi tiệc kết thúc thì chẳng ai chủ động xin số điện thoại, thậm chí anh ta còn không chủ động nói với Jimin tên tiếng Hàn của anh ta, Jimin cũng không hỏi.

Jimin vốn nghĩ hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại, không ngờ lại có cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, thực sự là một bất ngờ đầy thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro