Phòng bệnh.
"Đừng uống cái này." Lòng thánh mẫu thừa thãi bất ngờ trỗi dậy, tôi thầm phỉ nhổ chính mình.
". . . . "
"Trà này uống không ngon, bằng không, sau này đừng uống nữa." Tôi tiến thoái lưỡng nan.
"Tôi đã ở bên em ấy từ nhỏ."
Nghe vậy Điền Chính Quốc chỉ nhếch miệng, cười trấn an nhìn tôi. Một lát sau, hắn lại ngước mắt lên, chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng nghỉ của Phác Trí Mân, nụ cười giả dối dần trở nên chân thực, ". . . Bây giờ cũng vậy."
"Chỉ cần em ấy vui vẻ, tôi đều làm được."
Art của @藤SAN vẽ cho fic
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro