Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái, Thái Hanh?"

Phác Trí Mân chật vật chống người ngồi dậy, cậu mặc một chiếc áo phông, rất dài, che ngang đùi. Tôi nắm tay, kéo cậu đứng dậy, cẩn thận dẫn cậu tránh những mảnh vụn thủy tinh.

"Chúng ta trốn mau." Tôi lớn mật làm liều, bị bắt là chết chắc, "Tớ đưa cậu đi ——"


Bước thấp bước cao trốn chạy.

Phác Trí Mân lạnh, tôi khoác cho cậu áo ngoài. Thật ra tôi cũng lạnh, nhưng sâu trong tim vẫn cháy lên một ngọn lửa, tôi biết, nếu không thoát được, vậy thì chỉ còn con đường chết. Nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu.

Đường núi quanh co, giữa đêm khuya, yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng hít thở của đối phương là niềm an ủi lớn nhất.

"Anh ấy, không sao chứ?" Phác Trí Mân do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi tôi.

"Không sao, chỉ ngất thôi." Tôi giả bộ như không để tâm, "Băng bó lại là được."

Tôi sẽ bị kết tội cố ý gây thương tích chứ. Tôi không dám chắc.

Đột nhiên có tiếng xe hơi vang lên, Phác Trí Mân dừng bước, cả người run bần bật, lẩm bẩm nói hắn đang tới, đó là xe của hắn. Tôi ôm vai cậu, kêu cậu bình tĩnh lại, đồng thời lên kế hoạch chạy trốn mới.

Tôi kéo Phác Trí Mân trốn trong bụi cỏ ven đường, ngồi xuống, tốc độ xe không lớn, thời điểm lướt qua tôi còn nhìn thấy Điền Chính Quốc ngồi chỗ ghế lái. Hắn không đưa theo người khác, có lẽ do vội vàng, đầu óc mê muội, ngay cả vết thương cũng không xử lý, thái dương chảy ra vết máu ghê người.

Ông trời giúp tôi, xe hắn bị trượt.

Xe tông mạnh vào hàng rào bảo vệ, túi khí bung ra, Điền Chính Quốc hôn mê bất tỉnh lần nữa, bình xăng bị mảnh vỡ cắt một vết không rõ ràng. Phản ứng đầu tiên của tôi là vui mừng, không cần bất an cảnh giác nữa, tên khốn tự làm tự chịu. Nhưng Phác Trí Mân lại vùng khỏi tay tôi, lo lắng chạy tới hiện trường tai nạn, tôi vội vàng ôm lấy cậu.

"Cậu điên rồi!"

"Thái Hanh, đừng cản tớ, Thái Hanh." Phác Trí Mân nôn nóng đến phát khóc, sức lực của cậu không lớn bằng tôi, vùng vẫy, nước mắt rơi không ngừng, "Anh ấy sẽ chết mất... Cầu xin cậu, tớ, tớ không thể bỏ mặc anh ấy được..."

"Cậu có thể thoát khỏi hắn, Trí Mân." Tôi không tài nào hiểu nổi, "Đây là cơ hội duy nhất của cậu!"

"Anh ấy chết, tớ cũng sẽ chết mất, Thái Hanh..." Nước mắt của Phác Trí Mân khiến tôi mềm lòng.

Tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình đang làm gì, tội cố ý gây thương tích cũng được, chẳng lẽ tôi còn muốn gánh thêm một mạng hay sao.

Tôi điên rồi.

"Cậu gọi xe cứu thương, tớ, tớ kéo anh ấy ra ngoài."

"Nhanh lên! Bình xăng hình như bị rò rồi."

"Cẩn thận."


Tôi đến bệnh viện thăm Điền Chính Quốc.

Nghe rất khó tin phải không, có điều, tôi cũng bị coi như thủ phạm, thăm bệnh nhân là chuyện nên làm. Trong phòng bệnh chỉ có một mình Phác Trí Mân.

"Anh ấy đi kiểm tra rồi."

Tôi đặt giỏ trái cây xuống, cười với cậu. Phác Trí Mân rửa táo cho tôi ăn.

Gặm cắn trái táo, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, Phác Trí Mân dịu dàng kể tôi nghe về người kia, cậu nói Điền Chính Quốc nuôi cậu từ nhỏ, đối xử với cậu rất tốt. Điền Chính Quốc khi ấy vẫn còn trẻ, nhưng lại vừa làm cha, vừa làm mẹ, thay cha mẹ đã mất sớm của Phác Trí Mân tạo dựng lên gia đình này.

"Anh ấy rất yêu tớ." Phác Trí Mân nhàn nhạt nói, "Tớ cũng yêu anh ấy, anh ấy là người thân tớ còn lại duy nhất trên cõi đời này."

Cậu chỉ không biết, bắt đầu từ khi nào, tình yêu của Điền Chính Quốc lại dần biến chất.


Trở nên mãnh liệt, cố chấp, cực kỳ chiếm hữu.

"Tớ không thích nói chuyện, lúc trước ở trường có người bắt nạt tớ, anh ấy biết, nên cũng không thích tớ đến trường." Về số phận của kẻ bắt nạt, tôi không cần hỏi cũng biết. Phác Trí Mân nói tiếp, "Anh ấy mời về nhà một giáo viên rất giỏi, anh ấy hy vọng tớ vĩnh viễn được anh bảo vệ, hy vọng tớ không phải chịu thương tổn."

"Anh ấy không có bạn gái. Anh ấy nói tớ quan trọng hơn bất kỳ ai."


Điền Chính Quốc quay lại.

Hắn không để ý đến sự xuất hiện của tôi, cũng không hỏi tội, hẳn là Phác Trí Mân đã giúp tôi giải quyết trước. Phác Trí Mân đút cháo cho hắn, pha trà đưa tới, hắn hưởng thụ tất thảy như lẽ một lẽ thường tình.

Tôi chỉ thấy hoàn toàn lạ lẫm.

"Hơi nóng." Điền Chính Quốc cau mày.

"Ừ." Phác Trí Mân múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi nguội, rồi lại giơ tới trước mặt Điền Chính Quốc, "Vậy được chưa?"

Điền Chính Quốc cười rất dịu dàng, không ăn cháo, nghiêng người trộm hôn lên má cậu một cái, Phác Trí Mân không cự tuyệt, cũng mỉm cười, chuyên tâm đút cháo cho Điền Chính Quốc.

"Giờ còn không?"

"Không."


Tôi khát nước, tiện tay rót một cốc trà từ phòng nghỉ, Phác Trí Mân đuổi theo, biểu tình có chút đáng sợ.

Cậu nói, Thái Hanh, cái này không thể uống. Không tốt cho sức khỏe.

Nhưng tôi thấy rõ ràng Điền Chính Quốc đã uống.

"Thứ này chuẩn bị cho anh ấy." Phác Trí Mân điềm tĩnh nói, tôi lập tức hiểu ý, đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh toát.

Nắng chiều ngày đó vô cùng nhức mắt, tôi ra khỏi bệnh viện, nhìn chú chim nhỏ ca hát trên cành cây, nhìn bệnh nhân ngồi trên xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi, rèm cửa phòng Điền Chính Quốc được kéo lên, tôi ngửa đầu, không cách nào nhìn xuyên qua.


Tôi không thể nào quên được vẻ mặt khi ấy của Phác Trí Mân.

"Anh ấy yêu tớ. Anh ấy hy vọng tớ được anh ấy bảo vệ, hy vọng tớ không phải chịu thương tổn."

"Anh ấy vĩnh viễn không hiểu được."

"Tình yêu của anh ấy, chính là thương tổn lớn nhất đối với tớ."


Viên kẹo trong suốt bắt đầu tan chảy. Cuối cùng mặt trời cũng xuống núi.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro