Chương 1: Hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jimin, em mau đến công ty nhận dự án mới đi."

"Chị, sớm vậy sao?"

"Có nam tử ở Bắc Kinh đến. Mau nhanh chóng."

Jimin cúp máy.

Mới hơn bốn rưỡi mà đã hành xác gọi người ta dậy, có phải muốn giết chết giấc ngủ của cậu không?

Jimin lục trong tủ chọn cho mình bộ đồ thoải mái nhất, lết từng bước vào phòng tắm rộng rãi. Trầm mình trong nước lạnh một hồi lâu, cậu cuối cùng cũng từ cõi mộng trở về, gấp gáp thay đồ rồi lái xe đến công ty.

May mắn là còn sớm nên không có fan đứng trước công ty, không thì chắc không biết bao lâu cậu mới vào được bên trong.

"Jiminie, em đâu rồi?"

"Em đang lên đây."

Giọng chị quản lý đầy gấp gáp. Nam tử ấy quan trọng đến vậy ư?!

"Bé ngốc, em muộn 5 phút."

Nhìn chị Sana bằng ánh mắt lười biếng. Che miệng ngáp một cái, Jimin đảo mắt quanh phòng họp. Vẫn là một căn phòng trống trải.

"Quạt chạy, giấy tờ đã để sẵn trên bàn. Thế người đâu?!."

"Tôi đây."

Giọng nam trầm vang lên, đầy lạnh lùng và vô cảm. Jimin ngước lên nhìn, mắt vô thức mở to.

"Là anh?!"

Jeon Jungkook cũng ngạc nhiên không kém, sau đó môi khẽ nhếch lên. Tạo một đường cong tuyệt đẹp.

"Ồ, là cậu Park, chúng ta cũng có duyên quá đó chứ."

Jimin mím môi, không ngờ lại gặp mặt ngay công ty, trong tình trạng đối tác làm ăn. Cậu càng không ngờ lại gặp anh ta sớm như vậy.

Park Jimin cười mỉm, mắt híp lại thành cọng chỉ.

"Xin lỗi nhưng Jeon tổng, anh có lẽ đã nhận lầm người rồi. Tôi là chưa bao giờ gặp anh."

"Vậy sao?"

Jungkook chắc chắn đã gặp cậu ở bữa tiệc sinh nhật, mừng Jeon Wonwoo - em họ anh tròn 18. Mặc dù chỉ là lướt qua trong lúc mời rượu. Nhưng với dung mạo xinh đẹp, cùng nụ cười hút hồn, Jungkook chỉ cần một giây là có thể nhớ mặt cậu.

Thật tiếc quá, Park Jimin có lẽ lúc đó không thấy anh thì phải.

Jimin vén nhẹ tóc có phần rũ xuống trước trán. Mắt vẫn nhìn Jeon Jungkook, nhưng hoàn toàn lơ đãng.

"Đúng vậy, là lần đầu tiên."

Phải rồi, bây giờ cậu là Park Jimin, một con người thành đạt và trưởng thành chứ không phải là cậu bé ngốc ngây thơ ngày nào từng yêu anh say đắm nữa.

Mọi thứ đã thay đổi rồi.

_____________________

"Thế cậu Park có ý kiến gì về dự án quay phim của JP không?!"

*JP: ̣p đoàn hãng phim do Jungkook đứng đầu.

"Ồ, không. Tôi nghĩ đó là một dự án khá ổn."

Jimin xem hồ sơ của JP, gật đầu chấp thuận. Ngón tay lướt nhẹ trên tập hồ sơ, tay kia chạm vào tách cafe. Vì lơ đễnh mà quên mất là cafe vừa pha nên tất nhiên còn nóng, cậu thậm chí còn cảm giác hơi nóng bốc lên tràn vào lòng bàn tay mình.

"Ui!"

Cậu khẽ nhíu mày, lập tức theo phản xạ đưa tay chạm vành tai. Hòng xoá bỏ cái nóng có thể làm cậu bị bỏng.

Hình ảnh ấy bất chợt lướt qua tâm trí của Jungkook vốn ngồi đối diện. Nhăn mày, môi bạc mím lại. A, hình như anh vừa nhớ ra gì đó nhưng lập tức quên đi, rõ ràng là có, nhưng anh không nhớ nỗi đó là gì.

Chỉ thấy thật quen thuộc, còn là rất quen.

Lạ quá!

"Vậy, không vấn đề gì thì đồng ý ký hợp đồng chứ?"

Jeon Jungkook nhanh chóng lấy lại phong độ. Mắt nâu khói nhìn cậu, một giây cũng không rời khỏi gương mặt xinh đẹp.

Park Jimin không đắn đo suy nghĩ gì thêm, đưa tay ra bắt, nụ cười trên môi sắc xảo, tựa như thiên thần.

"Hợp tác vui vẻ, Jeon tổng."

_______________________

"Jimin, chị thấy nam tử ấy thật đẹp trai nha. Em đã say nắng anh ta chưa đó?!."

Sana vỗ vai em, sau khi Jungkook đã rời khỏi 5 phút trước đó.

"Chị, xin lỗi, nhưng giờ thì không bao giờ có nữa rồi."

Jimin ngã người ra ghế, tay bóp trán để giảm bớt cơn đau đầu ập đến. Dù sao hôm nay cậu chỉ ngủ được 3 tiếng. Thật sự rất mệt.

"Hả? Ý em là gì thế Jiminie?!"

Sana nhíu mày, cái gì mà không bao giờ có nữa?! Chẳng phải theo lời bé con đây là lần đầu tiên gặp mặt Jeon tổng ư?

"Không có gì, em vẫn là thấy mệt. Chị xem bây giờ còn lịch nào thì đẩy sang giờ khác cho em nhé. Tối em bù."

"Ơ, thằng bé này."

Sana chưa kịp tiêu hoá hết lời cậu em nói thì đã thấy Jimin xách túi đến phòng riêng của mình ở công ty.

Đúng là hết nói nỗi.

"Vất vả cho em ấy rồi."

Một giọng nam trầm vang lên.

"Này, đừng lù lù đằng sau thế chứ, làm người ta hết hồn."

Taehyung tiến lại chiếc ghế mà Jimin vừa rời khỏi. Ngồi xuống, mắt nhìn cánh cửa phòng riêng của chủ tịch, rõ ràng chỉ là khép hờ, thằng bé lại thế rồi.

"Quản lý, lịch của Jiminie bây giờ, không cần đẩy lùi lại. Tôi sẽ đại diện thay thằng bé."

"Tôi hiểu rồi."

Sana rời khỏi phòng họp. Giờ đây căn phòng chỉ còn mình anh.

Kim Taehyung lấy trong hộc bàn ra một tấm ảnh. Mắt mông lung nhìn chăm chăm vào bức hình, rõ ràng là thiếu sự tập trung

Em chc đã ̣p lại ́n ta rồi nhỉ?! Tên khốn nạn năm ấy, đã̃ làm Park Jimin em rơi lệ̣
̣
Mọi thứ chỉ ́i bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro