Chương 2: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkookie cậu nhìn xem, có phải kẹo bông ngon hơn kẹo que đúng không?!"

Mắt nâu to nhìn anh, gương mặt phụng phịu đáng yêu, làm nổi bật làn da búng ra sữa của cậu.

"Kẹo bông đúng là ngon hơn."

"Đấy, cậu thấy chưa?! Kookie đã khẳng định rồi còn gì."

Môi chu lên, gương mặt rạng rỡ đắc thắng.

"Hừ, tôi còn tưởng là hỏi ai nên mơí hy vọng chờ đợi. Thì ra là đi hỏi anh ta, người tuyên bố sẽ theo đuổi cậu trước mặt toàn thể mọi người ở hội trường. Là người luôn đón cậu sau những giờ tan trường và luôn quan tâm giúp đỡ cậu trong khó khăn. Jimin, cậu nói thử xem, Jeon Jungkook tất nhiên là bênh cậu rồi. Tôi dù sao cũng là người dưng cơ mà."

Jimin bối rối không thể đáp trả. Mặt hơi ửng hồng, lời của cô ta đúng là cũng có phần đúng.

"Momo, tôi.."

"Thôi bỏ đi, dù sao cậu vẫn là đứa. ngốc thôi, ở lại với những viên kẹo bông mà cậu cho là ngon lành và tình yêu ngọt ngào của cậu đi. Tôi đi, đứng đây với mấy người, có ngày tiểu đường mà chết."

Hirai Momo cười nhạt, sau đó bỏ đi. Để lại gương mặt sắp khóc của Jimin - cậu bạn cùng lớp.

"A, Minie, đừng khóc."

Jungkook luống cuống lau nước mắt cho cậu. Ui trời, Jimin à, người ta mới mắng cậu có mấy câu thôi mà.

"Oaaa~ Hức, Momo xấu xa. Rõ ràng là kẹo bông ngon hơn. Sao lại cố chấp thế. Kookie cũng đã thừa nhận rồi cơ mà. Với, tớ đâu có ngốc..tớ tớ..hức huhu."

Jungkook bó tay, bó tay toàn tập.

"Nín đi nín đi, Kookie thương cậu nha. Cậu ta đúng là thiếu suy nghĩ nên mới cho là kẹo que ngon hơn a~ Jiminie luôn đúng mà. Mặc dù đúng là có chút ngốc nghếch thật nhưng không sao, có tớ ở đây rồi còn gì, tớ sẽ bảo vệ cậu. Không để cái đồ ngốc nghếch nhà cậu gặp điều gì không vui, không thích hoặc thậm chí là bất kì khó khăn gì. Ngoan nào, đừng khóc."

Jimin mở to mắt. Cặp mắt nâu to tròn của cậu cứ thế mà dao động liên tục. Cuối cùng gật nhẹ đầu, tuy còn hơi sụt sịt nhưng có lẽ đã bớt ồn ào hơn ban nãy. Đến đây, Jungkook mới buông tay ra khỏi vai nhỏ.

"Jungkookie, cảm ơn cậu."

Anh khẽ cười nhẹ, sau đó nắm tay cậu, hướng đến hành lang phòng học.

Park Jimin hiện giờ đang chìm đắm trong mật ngọt. Hoàn toàn là để Jungkook kéo đi, mắt hơi híp lại, gương mặt thiên thần cười toe.

Hạnh phúc thật!

________________________

Hình như, Jimin cậu đã đem lòng thích Jungkook mất rồi.

Mấy hôm nay, cậu thấy chính bản thân mình lạ lẫm. Mọi sự chú ý dù là nhỏ nhất cũng dành cho anh. Mắt lại luôn hướng về bóng dáng to lớn của ai kia. Tim cậu đập rộn ràng và gương mặt ửng hồng khi bắt gặp anh trên đường. Chỉ cần anh quay qua nhìn mình cười một cái, là có thể vui vẻ cả ngày. Jimin là đang say nắng anh thì phải.

Cậu chính là đang thích Jeon Jungkook sao?
________________________

"Minie, tớ thích cậu. Làm người yêu tớ nhé?"

"Ơ, Kook.."

Chưa kịp nhận ra điều gì. Jimin đã cảm thấy hơi ấm ở môi nhỏ. Cảm giác mềm mềm còn vương vấn nơi bờ môi.

"Kook...Jungkookie?!"

Cậu vẫn chưa tiêu hoá lời anh nói sao?!

"Park Jimin, Jeon Jungkook tôi thích cậu. Làm người yêu tôi, cho tôi cơ hội chăm sóc cậu, có được không?!"

"Tớ..em đồng ý."

Trái tim hoàn toàn lệch nhịp, má nhỏ đỏ ửng lên. Ôi, xấu hổ quá aaa~

Nghe được câu trả lời của đối phương, cũng như nới lỏng vòng tay đang ôm cậu thật chặt. Jungkook cười mỉm. Vén nhẹ vài sợi tóc đen tuyền của mình loà xòa trước trán. Sau đó anh lùi lại đằng sau ba bước, nghiêng đầu.

Đã đến lúc, sự thật nên được phơi bày ra rồi nhỉ?!

"Cảm ơn vì đã đồng ý, Jiminie của tớ. Nhưng xin lỗi, đã đến lúc tớ phải hạ màn màn kịch đầy hường phấn ngọt ngào này rồi."

Hả?!

Jimin mặt ngố không hiểu. Ý anh là gì cơ?! Cậu hình như vẫn chưa thể tiếp thu hết.

"Ý anh là gì Kook?!"

Jungkook cười ma mị, ngón trỏ đặt lên môi mình, bây giờ con người anh tràn ngập quyến rũ và đặc biệt cuốn hút.

"Jimin ngây thơ à, công chúa và hoàng tử chỉ là nhân vật hư ảo trong những câu chuyện cổ tích không có thật, họ đều được tạo ra do trí tưởng tượng của con người mà thôi. Cũng như sẽ không bao giờ có Park Jimin là một phần duy nhất của cuộc đời Jeon Jungkook cả."

"Sẽ không có kết thúc hạnh phúc nào ở đây đâu, và đời cũng không như ai mơ, Jimin. Nơi đây khắc nghiệt và tràn ngập bất hạnh không tưởng hơn cậu nghĩ nhiều. Tất cả đều do cậu ảo mộng, tự vẽ ra bức tranh đầy sắc màu trong cuộc đời của chính cậu mà thôi. Thứ màu hồng nhạt nhẽo đến mức khiến tôi muốn bóp nát nó, cũng như nụ cười trên môi cậu vậy."

Phải, nụ cười thiên thần của cậu làm tôi khinh bỉ. Độ ngây thơ trong sáng của cậu khiến tôi chán ghét. Tôi hận không thể đạp cậu xuống hố sâu, có thể thoả mãn khi thấy cậu vùng vẫy dưới mê cung sâu hút một cách tuyệt vọng. Để nụ cười ấy mãi mãi không thể thắp lên. Càng hận chính mình nói ra những lời tỏ tình đầy hoa mĩ đáng kinh tởm.

"Xin lỗi, nhưng suốt thời gian qua không có gì là thật lòng giữa chúng ta cả. Mối quan hệ này duy trì đến tận bây giờ chẳng qua là do cậu ảo mộng, và cũng là do tôi muốn..thử. Nói thẳng ra là tôi đã lợi dụng cậu, để thoả mãn nhu cầu cá nhân của bản thân."

Jimin không hiểu, anh là đang nói gì thế?! Anh..đùa sao?

"Cậu là cố tình không hiểu hay là ngu ngốc thật sự không hiểu đây?!"

Jungkook khẽ nhăn mày, thở hắt ra. Sau đó quay lưng lại phía cánh cửa, giờ cậu chỉ thấy bờ vai rộng lớn của anh từ đằng sau.

Trăng đêm nay sáng rực, ngã bóng mình xuống nền đất lạnh. Bóng của nam nhân đổ xuống, trải dài đến tận chỗ cậu đang đứng, nhưng sao..khoảng cách thật xa quá.

Từng đợt gió ùa về, cậu khẽ run lên vì lạnh. Nhưng cái lạnh thấm vào da thịt cũng không sánh bằng sự lạnh lẽo của trái tim cậu. Tim cậu đau, như muốn nát vụn.

Lạnh lùng quá, và thật tàn nhẫn.

"Ra đi."

Từ đằng sau cánh cửa, một đám thanh niên bước ra. Tiến lại chỗ Jungkook, hình như..mặt ai cũng rạng rỡ tỏ vẻ thoả mãn.

"Tốt lắm, Jeon. Thế mới đáng mặt nam nhi."

"Ôi trời, tiền cá cược của tôi thế là đi tong. Dù sao, mày vẫn làm con Mèo đó sa lưới mà nhỉ?! Đúng là không tầm thường."

Tai Jimin chợt ù đi. Cái gì mà cá cược...cái gì mà sa lưới?! Họ..họ đùa sao?

Cậu không tin.

"Nhìn bộ dạng bù xù thế kia mà tán tỉnh cũng giỏi phết ha."

Jungkook nhếch môi, cụng nắm đấm với thằng bạn.

"Tao mà, tụi mày thua tao cả rồi nhé."

"Jung, Jungkook, chuyện này-"

Cậu đang nghe, là đang thấy cái gì vậy.

Và đó là Kookie mà cậu biết ư? Tại sao..

"Như cậu thấy rồi đó, hoàn toàn là sự thật. Chỉ trách cậu ngu ngốc sa lưới mà thôi."

Jimin sững sờ, ngón tay siết chặt gấu quần. Nước mắt đã chảy từ bao giờ. Răng cắn chặt môi đến bật máu.

"Không phải là sự thật phải không?! Nói với tôi là cậu không đem tôi ra là trò đùa đi..nói với tôi là cậu yêu tôi thật lòng đi. Jungkook, tôi, tôi biết cậu chỉ đùa thôi, phải không?!"

Cậu như muốn gào lên, vai nhỏ run bần bật.

Mặc dù, mặc dù chỉ là xác suất nhỏ, nhưng cậu vẫn hy vọng.. hy vọng một điều viễn vông. Rằng anh không lừa dối cậu, rằng Jeon Jungkook chỉ nhất thời đùa giỡn.

Đúng không?! Làm ơn..đừng.

"Tai cậu có vấn đề?!."

Thế giới xung quanh cậu tối xầm lại, tim giờ đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa rồi.

Ánh mắt nâu to thoáng tia lạnh lẽo.

"Tôi hận anh, Jeon Jungkook. Đem tôi ra để đùa giỡn, đem tôi ra để cá cược. Được lắm, là tôi ngu ngốc, nhu nhược khi đã sa lưới, là tôi xui xẻo khi dính phải loại người như anh. Ha~ bất hạnh thật."

Cười toe, Jimin không tin được là mình có thể cười tươi như thế. Lau nước mắt còn vươn trên má. Cậu bỏ đi, để lại đám người chết tiệt đang hả hê cười đắc thắng.

Và cậu đã bỏ lại mối tình đầu của mình. Thứ tình cảm đó sớm đã bị giết chết mất rồi. Tình yêu vừa chớm nở lập tức lụi tàn. Jimin cười nhạt trách mình ngốc nghếch.

Mưa, ấy mà có một cậu con trai vẫn đứng ở đó. Mặc kệ mình ướt sũng, cơ thể lạnh đến mức khiến cậu thoáng run rẩy, môi Jimin vẫn mỉm cười.

Nhìn lên bầu trời xám xịt, lòng cậu chợt trĩu nặng.

Một chiếc dù vươn ra khẽ che cho cậu.

"Đồ ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro