Chương 3: Bước đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin choàng tỉnh, mắt nâu nhìn lên trần nhà trắng quen thuộc. Đến khi hoàn toàn thoát khỏi sự mơ màng, cậu đã cảm giác tay mình tự động vươn lên, lòng bàn tay siết chặt lại như giữ lấy thứ gì đó.

Kim Taehyung!

Jimin bật cười khi nghĩ về anh, đúng là ở bên cạnh anh cậu mới thấy thoải mái như vậy.

Chỉ cần bên cạnh anh, dường như mọi ưu phiền trong lòng cũng vơi bớt đi được bao nhiêu. Jimin cảm thấy may mắn khi gặp được Taehyung thay vì, tên khốn nạn vô liêm sỉ Jeon Jungkook.

Nhắc tới hắn, môi nhỏ chợt mím lại.

Cậu vừa mơ về quá khứ ư?! Ha, chưa được, thì ra vẫn còn lưu luyến hắn ta. Jimin tự tát má mình vài ba cái để tỉnh ra cũng như tự kiểm điểm chính mình.

Park Jimin, cậu phải dẹp bỏ mớ tình cảm bồng bột ngày nào, tập trung cho hiện tại và trả thù tên khốn ấy. Cậu không được phép lưu luyến nhớ thương gì cả, nhưng cậu nhất quyết không được quên, hắn ta. Có chết cũng không được.

Giữa chúng ta, bây giờ và mãi mãi chỉ có hận.

"Jiminie, uống chút cafe cho đỡ buồn ngủ này."

"Hyungie!~"

Mắt ôn nhu nhìn Taehyung, Jimin môi lập tức cười rạng rỡ. Mớ suy nghĩ nãy giờ dường như bị cậu tạm thời dẹp bỏ.

"Cảm ơn anh."

Đón nhận tách cafe từ tay anh. Jimin khẽ uống vài ngụm. Cafe anh pha, luôn có vị đặc trưng a. Cậu cực thích luôn ấy, có thể nói là phát nghiện.

"Nào, coi chừng nóng. Với, anh đã xem qua hồ sơ của SS. Đúng là một tập đoàn khá mạnh đấy."

Jimin hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục uống. Đơn giản là gật nhẹ đầu thay cho sự đồng tình.

"Em, cảm giác thế nào khi gặp lại anh ta?!"

"Muốn giết chết hắn ta ngay lập tức. Hận mình không thể nhào vào bóp cổ Jeon Jungkook, không để hắn tồn tại ở trên cõi đời này thêm một phút giây nào nữa."

Kim Taehyung bật cười, xoa đầu cậu.

"Nhưng hắn ta hình như không nhớ em."

"Vậy càng tốt, không nhớ có thể dễ dàng tiếp cận, với quan hệ là đối tác trên hợp đồng."

Anh khẽ nhíu mày, giọng nam tính cất lên nhắc nhở

"Đừng có gần gũi quá, anh sợ, em không cầm lòng được mà yêu hắn ta thêm-

"Sẽ không, Tae, anh tin em chứ?!."

Jimin nhanh chóng đáp lại, vẫn là đôi mắt nâu to quen thuộc, đang nhìn anh đầy hy vọng.

"Tất nhiên rồi, nhóc con."

_________________________

"Cậu Park, cậu thấy ý kiến của tôi có sai sót gì không?!"

Jungkook nhìn cậu, mắt chăm chú xem cậu thấy thế nào.

"Dự án quay phim ổn rồi, nhưng về phần hình ảnh thì còn rắc rối quá. Tôi nghĩ ta nên làm gì đó đơn giản hơn."

Jimin chống cằm, lười biếng trả lời. Môi còn ngậm ống hút trong khi ly cacao đã hết sạch.

"Cậu lo người của cậu làm không tốt, hay không đủ khả năng làm? Vậy để bên tôi giúp một tay là được mà."

"Một khi đã là người của Park Jimin, sẽ không bao giờ có cụm từ *vô dụng* trong từ điển của tôi cả."

Jimin đáp lại anh, hoàn toàn thản nhiên và không có chút ngập ngừng nào.

"Vậy ý cậu thế nào?."

"Park gia cần chất lượng, chứ không cần số lượng. Không cần quá cầu kì chi tiết. Chỉ cần thật bắt mắt, cuốn hút người xem, ai cũng dán mắt vào màn hình mà không thể rời. Đấy mới là thành công, ở một mức độ tạm thời. Vậy nên tôi nghĩ, dự án về hình ảnh có phần thật gượng gạo."

Jungkook hiểu ý cậu.

Chỉ cần giản đơn, nhưng phải đầy đủ và cuốn hút.

"Tôi sẽ xem xét, cảm ơn đã góp ý."

"Không có gì, việc tôi nên làm thôi."

Nụ cười nhẹ của cậu khiến Jungkook đơ người vài giây. Dù sau đó vẫn là trở về bình thường như chưa từng có gì xảy ra cả.

Thật tiếc, Jimin là người tinh ý. Hành động của Jungkook, chỉ cần 1 giây là cậu có thể ghi nhớ, môi hơi nhếch lên thích thú.

Nụ cười ấy quen, nhưng cũng khác lắm.

Trong tiềm thức của anh, nó hình như lạnh lẽo hơn nhiều. Và anh chợt nhận ra, Jimin chưa bao giờ nhìn thằng vào mắt anh. Luôn né tránh khi anh nhìn cậu.

"Cậu Park, chiều nay cậu rảnh không?!"

"Hình như không có lịch nhỉ, chị Sana?!"

Thay vì đáp lại anh, Jimin lại đặt một câu hỏi khác cho quản lý của mình.

"Có đôi chút, lúc 5 giờ phải họp hội đồng đấy."

Sana nhìn lịch trình của Jimin chiều nay, sau đó quay sang trả lời cậu.

"Việc đơn giản như vậy, cứ để Darling lo là được rồi mà."

"Đừng có lười, Jimin."

Trề môi, Jimin làm mặt xấu trêu cô. Dần đà chù ụ một đống, trong rất đáng yêu.

"Darling?!"

Jungkook nhìn chăm chăm vào chàng trai ngồi đối diện. Mặc dù chỉ là một câu hỏi ngắn ngọn, nhưng ai nghe cũng đều hiểu cả.

Jimin cười hiền, mắt nâu to híp lại. Gương mặt rạng rỡ khi nghĩ về anh, tay đặt lên ngực trái nơi trái tim cậu đập từng nhịp.

Biểu hiện của cậu khiến Jungkook có đôi chút khó chịu. Hình như, đó là một gương mặt xuất chúng nào đó thân thiết với Park Jimin thì phải.

Và điều đó cũng là nguyên nhân tâm trạng của anh có phần không tốt mấy.

"Là một người rất quan trọng, với tôi."

-------

"Jack, anh nhìn xem, đại dương thật đẹp phải không?"

"Đúng vậy, mặt biển trong xanh gợn sóng, đàn hải âu đi kiếm ăn bay lượn trên khoảng trời bao la đã vẽ lên một bức tranh thiên nhiên thật đẹp, và dường như nó đang cố gắng tặng em đấy, nữ thần đẹp hơn cả vạn vật ạ!"

"Jack!!!"

Má nhỏ của nàng hồng hồng. Ôi thôi, anh lại ghẹo cô nữa chăng?

-----

"Anh sẽ theo sau. Ta gặp nhau ở trên tàu cứu hộ nhé?."

"Jack, đừng đi! Đừng..."

------

"Jack, anh đâu rồi?."

"Anh ấy..đã ra đi rồi thưa quý bà Rose. Anh ấy đã từ biệt chúng ta mà trút hơi thở cuối cùng. Tôi rất tiếc cho-"

"Mấy người nói dối, tôi không tin..nói tôi biết đi chuyện này, chuyện này không phải thật đúng-"

Rose hoảng hốt, trái tim nàng ta rĩ máu, như bị ai đâm nát. Nàng gào thét, lắc đầu liên tục, mắt bắt đầu đỏ hoe.

Tiếng thở dài não lòng càng làm cho không khí thêm phần nặng nề hơn.

"Jack đã chết rồi, xin bà hãy chấp nhận sự thật đi ạ."

-----

Titanic là một bộ phim thuộc thể loại thảm hoạ lãng mạn. Kết thúc thật buồn khi chuyến tàu gặp phải tai nạn trong suốt hành trình đầu tiên của nó. Số người thiệt mạng, mất mác về của là rất lớn. Hơn nữa, cũng là kết thúc đau đớn, dang dở của một tình yêu vừa chớm nở giữa Jack và Rose.

[.......]

--------

Nhìn chữ END trên màn hình, Jimin che miệng ngáp vài cái.

Mắt cậu cũng đảo quanh tìm kiếm ai đó. Tiện tay bóc một đống bắp rang cho vào miệng.

"Có vẻ cậu không hứng thú gì với bộ phim này nhỉ?"

"Không hẳn, chỉ là có xem qua vài lần nên biết trước nội dung thôi."

Cậu còn nhớ, Park Jimin cậu đã từng thích bộ phim này như thế nào. Cậu đã khóc sướt mướt, đến nỗi hốc mắt sưng đỏ chỉ vì cái kết buồn, không trọn vẹn của cặp đôi Jack và Rose. Không chỉ vài lần xem, mà là cả vài chục lần. Tuy biết rõ nội dung nhưng cậu vẫn không kìm được nước mắt.

Nhưng đó cũng chỉ là đã từng. Jimin cậu bây giờ đã không còn là một Jimin  yếu đuối vô dụng ngày nào nữa rồi.

"Vậy sao?."

Jeon Jungkook đút tay vào túi quần, mắt phượng nhìn xuống gương mặt không lấy một tia cảm xúc nào của Jimin, khoé môi cong lên.

"Cậu đói không?!."

"Jeon thiếu, cảm ơn vì lời mời đi xem phim của anh. Tôi nghĩ khoảng thời gian ban nãy là không quá tệ đâu. Nhưng giờ tôi phải về công ty để họp hội đồng, xin lỗi vì không thể cùng anh ăn tối."

Jimin cười mỉm, vứt hộp bắp vào sọt rác.

"Tiếc quá nhỉ? Vậy để tôi lái xe chở cậu về."

Jungkook cũng không ý kiến, liền ngõ một lời mời khác, dù sao anh cũng khá rảnh.

"Tôi nghĩ là không cần, vì chỉ năm phút nữa, anh ấy sẽ tới đón tôi."

Jimin nhìn màn hình điện thoại, rồi giơ đoạn tin nhắn ban nãy cậu gửi đến Kim Taehyung cho anh xem.

Là một dãy số điện thoại kèm theo tên được lưu trong danh bạ.

[My Love!]

Ánh mắt ai đó liền ánh lên vài tia khó tả.

"Tôi có thể hỏi cậu vài câu không?."

Anh nghĩ mình đang cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là không biết là vì sao.

"Nếu được, tôi sẽ trả lời."

"Người quan trọng mà cậu nhắc đến, tôi luôn tự hỏi là nhân vật xuất chúng nào vậy?"

"Kim Taehyung, chủ tịch của IE, đồng thời nắm trong tay hơn 1/3 cổ phiếu của Park gia. Là anh kết nghĩa của tôi."

*IE: ̣p đoàn Kim gia, hiện đang kết hợp với hãng phim của Park Jimin .

Jimin có thể đoán được phần nào câu hỏi của anh và tuyệt nhiên, trả lời hay không là do cậu quyết định.

"Cậu ta là cánh tay phải đắc lực của cậu sao?"

"Không đâu, mà là cả linh hồn, anh ấy nắm giữ linh hồn của tôi mất rồi."

Jimin đang nói thật, sau khi bị Jungkook phản bội cậu đã từng nghĩ con trai trên thế gian này toàn lũ khốn nạn, không nên tin vào. Nhưng anh thì hoàn toàn ngược lại, Taehyung rất được cậu tín nhiệm, tin tưởng, và yêu mến. Nếu anh lại phản bội cậu như Jeon Jungkook từng làm trước đây, cậu nhất định sẽ mất niềm tin vào cuộc sống mất.

Jungkook khẽ nhíu mày, môi bạc hơi mím lại.

"Này cậu Park."

"Có chuyện gì sao, Jeon thiếu?"

"Gọi tôi là Jungkook cũng được. Dù sao cũng là đối tác làm ăn, và tôi có thể gọi cậu là Jimin chứ?."

"Rất sẵn lòng."

Jimin vui vẻ mỉm cười, sau đó tiến về phía cửa ra. Nơi chiếc xe đang chờ đón cậu đỗ sẵn ở đó.

"Vậy thôi, tạm biệt anh, Jungkook, hẹn gặp lại"

Nhìn bóng dáng bé nhỏ khuất dần. Jungkook vô thức cắn môi.

Anh cảm thấy có gì đó vẫn mơ hồ quá.

Quen, nhưng cũng thật lạ.

Xa cách nhưng cũng đầy thân thuộc.

Park Jimin, có thật đây là lần đầu ta gặp nhau?

Và đây có phải là đã từng thấy nhau rồi không?

Jungkook chợt nhận ra mình vừa quên một thứ gì đó rất quan trọng thì phải!

-------

"Kế hoạch thế nào?."

Ngồi ở ghế lái, Taehyung vẫn là đang tập trung lái xe, nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu, anh đã nhìn thấy..

Nụ cười thõa mãn của, thằng bé.

Chắc kế hoạch đã phần nào thuận lợi rồi.

"Đúng như anh nghĩ, Hyungie, con cá sắp cắn câu rồi. Nghĩ lại thấy thật vui."

Cắn nhẹ ngón trỏ, cậu mỉm cười tà mị.

Và nụ cười đó bất giác làm ai đó ngẫn ngơ cả một buổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro