Chương 4: Sa lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin? Park Jimin? Đã gặp hay chưa? Đã từng biết nhau hay chính là lần đầu tiên gặp gỡ? Đó là mớ hỗn độn hiện đang bay loạn xạ trong đầu anh.

Gấp tập hồ sơ, Jungkook nhíu mày, sau đó thở dài thành tiếng.

Anh không thể tập trung được.

Park Jimin, hình như đang chiếm hết suy nghĩ của anh mất rồi.

Không ngờ cũng có ngày, Jeon Jungkook anh vì một người con trai mà lưu tâm nhiều đến như vậy. Thật không thể tin nỗi mà.

Đúng là đời người không ai đoán trước được cái gì.

"Reng! Reng!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, lập tức kéo hồn anh trở về. Mất một lúc Jungkook mới có thể bấm nút nhận khi thấy dòng số quen thuộc.

"Alo?"

....

"Cái gì!."

Mím môi, Jungkook mặt như bị ai bôi nhọ nồi, đặc biệt tức giận.

-------

"Không sao, ta có thể làm lại bản mới. Có điều sẽ mất khá nhiều thời gian. Tôi chỉ sợ khách hàng không có kiên nhẫn, chấp nhận chờ đợi chúng ta, rồi bỏ đi đấy."

Jimin chống cầm suy tư, sau khi nghe câu chuyện của Jungkook

Nếu thế thì bên cậu lỗ vốn mất.

"Min, cậu có ý gì không? Tôi không nghĩ, đây là trùng hợp. Người của tôi ít ra sẽ không.."

"Ý anh là không thể để mất bản gốc bài báo cáo quay phim của SS? Nhưng anh cũng nói là ít ra còn gì, có thể xảy ra cơ mà. Không ai có thể biết trước được điều gì đâu Kook ạ."

Lúc đầu có hơi bất ngờ hay không quen lắm khi anh gọi thẳng tên cậu ra thay vì là "Cậu Park" ngày xưa và cả "Jimin" ngày nay. Đúng là không quen, nhưng lập tức bắt kịp mạch chuyện còn dang dở.

Người của anh, không phải thần thánh phương nào đâu nhỉ? Chắc chắn sẽ mất sai lầm, và nếu nó là đúng như anh nghĩ đi chăng nữa.

Phải, cậu là kẻ đã lấy trộm bài báo cáo của SS. Là kẻ gián tiếp chủ mưu việc này.

Chưa đủ đâu, Jeon Jungkook, còn nhiều trò hay đang đợi anh lắm a.

"Quái lạ, tôi chắc chắn sẽ về trị tên phó tổng, chắc hắn ta lại bất cẩn làm mất bài báo cáo rồi."

Nhăn mặt, mặc dù còn hơi nghi ngờ nhưng phần lớn Jungkook cũng tin cậu rồi.

Jimin xoa xoa đầu anh, nụ cười mang hàm ý vui sướng không kém ma mị.

"Tuỳ anh mà, Kookie."

Jungkook thường ngày nếu bị xoa đầu như vậy sẽ lập tức khó chịu và có phản ứng gay gắt. Nhưng anh của bây giờ là vui vẻ chấp nhận hay thậm chí hưởng ứng theo nữa kìa.

Jeon Jungkook anh thích cái cảm giác bàn tay mềm mại có chút mũm mỉm của cậu chạm vào đỉnh đầu mình a. Ừm, nó ấm!

Đặc biệt là khi Jimin gọi anh là Kookie, anh thích thế, giống như họ đã đặc biệt thân thiết như người nhà vậy. Nhất vẫn là khi, là được cất lên bởi chất giọng ngọt ngào của thiên thần tên Jimin kia.

Jimin lòng ánh lên một cỗ vui sướng. Jungkook hoàn toàn mắc lưới rồi.

Cậu sẽ cho anh chết từ từ trong màu hồng phủ đầy gai nhọn.

Bị đâm sau lưng từ người mình thích, không vui đâu nhỉ?

-----------

"Chết tiệt!."

Nhìn bài báo không nhanh không chậm bị vò nát, mắt Jimin không khỏi ánh lên vài tia khó tả.

"Tin mới nhất: sau khi xem xong bộ phim của SS vừa ra mắt cách đây không lâu đã có vài người nhảy lầu tự tử, hoặc thắt cổ tự sát. Nguyên nhân hiện vẫn chưa thể xác minh, nhưng bộ phim này sẽ tạm thời hoặc vĩnh viễn bị cấm chiê-"

"Mẹ kiếp!."

Jungkook nghiến răng, mặt đanh lại khó coi.

Bọn chúng chết thì liên quan gì tới anh? Lũ sâu bọ tầm thường đó bị gì thì liên can gì tới anh? Tại sao lại lôi tập đoàn của anh vào?! Không phải tất cả là do trùng hợp à.

"Bình tĩnh nào, Kook."

Jimin cười nhẹ trấn án, vỗ vỗ vai mang hàm ý muốn anh bình tĩnh lại. Sau đó mặt nghiêm túc hẳn ra.

"Chắc chắn có kẻ đứng sau lưng hại anh."

"Tôi biết."

Jungkook anh kẻ thù truyền kiếp thì không thể không thiếu, còn rất nhiều đếm mức không thể đếm được nữa kìa.

Nhưng, là ai?

Một vòng tay choàng qua ôm lấy anh.

"Ngoan, bình tĩnh nào. Chúng ta cùng tìm ra nguyên nhân chuyện này, sẽ ổn cả mà."

---------

Jungkook mỉm cười gấp tập tài liệu mà quản lý vừa đưa cho mình.

"Park Jimin

- Con trai độc nhất của Park Chanyeol và Baekhyun (cựu chủ tịch và phó chủ tịch tập đoàn IA - một tập đoàn có tầm cỡ trong giới thượng lưu.)

- Sống tự lập, hiện đang ở một căn hộ chung cư cao cấp nhỏ.

- Sống cùng Kim Taehyung (Hàng xóm)

..... "

"Dạo này tôi thấy anh hơi lạ à nhaa."

Kim Seok Jin quay sang nhìn anh, đẩy nhẹ gọng kính, mắt có đôi phần hơi híp lại.

"Chỗ nào?"

"Hay cười này, sắc mặt lại có phần tốt hơn, lại hay thừ người ra mơ mộng gì gì đó. Thỉnh thoảng lại cười cười như đúng rồi. Jeon tổng, anh là đang say nắng cô nào vậy?"

Say nắng?

"Tôi không biết nữa, nhưng thư kí Kim này."

"Vâng?"

"Nếu tôi bắt đầu để ý đến cách ăn mặc hơn, bắt đầu biết chăm chút mình hơn, tim lại hay lạc nhịp khi gặp một người, luôn vui vẻ khi nghĩ về người đó. Tôi vậy là sao?!"

-Tách-

Seok Jin há hốc nhìn anh, lại vô ý bẻ gẫy cây bút chì trên tay.

"Chủ...chủ tịch, người..."

Jungkook mắt khó hiểu, chờ đợi câu trả lời. Ngập ngừng như vậy, không phải là anh mắc bệnh nan y rồi chứ?

"Chủ tịch, người biết yêu rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro