Chương 5: Kẹo bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu? Yêu cậu ư?

Jungkook thật sự không tin rằng có ngày, mình lại mở lòng thêm một lần nữa.

Đưa tay vuốt ve tấm ảnh để ngay ngắn trên bàn làm việc, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi, môi mấp mấy điều gì đó.

Cậu trai trong bức ảnh sở hữu nụ cười đẹp tựa thiên thần. Nó hồn nhiên, tươi tắn như chính tâm hồn thuần khiết của cậu.

"Kẹo Bông, hình như tôi đã biết yêu rồi."

-------

"Jimin ơi, Jimin à! Chúng ta về thôi."

"Các cậu về trước đi, tớ sẽ theo sau ngay ý mà."

Đeo balo lên vai, cậu quay sang đám bạn cười nhẹ, đưa tay vẫy vẫy theo ý tạm biệt.

"Vậy, lát gặp, bye~"

Đám bạn cậu cứ thế mà ra về, lần lượt từng người cho đến khi chỉ còn lại bóng dáng bé nhỏ trong lớp học vắng vẻ.

Từng bước chân đi lại chiếc bàn cuối góc lớp, với trên bàn là đống sách vở bừa bộn, để lung tung vương vãi.

Tay nhỏ nhắn cứ thế thoăn thoắt thu dọn mọi thứ, bỏ lại ngay ngắn trong chiếc balo vứt ở giữa sàn. Sau đó, còn viết một dòng chữ trên giấy nốt rồi dán lên thành ghế.

"Ra về còn đi lung tung sẽ bị ma nữ bắt cóc đó."

Tất cả hành động của cậu nãy giờ đã lọt vào mắt một người.

----

"Sáng nay cậu vẫn chưa ăn gì đúng không? Ngày nào cũng bánh mì thì không tốt chút nào đâu. Ăn bún xong nhớ uống sữa, nhé!

To: Jungkookie đáng yêu!"

Hành động ấy lại được người con trai ấy chứng kiến, một lần nữa.

Lần này, anh mỉm cười.

------

"Này, ốm sao? Nhìn hôm nay sắc mặt cậu không được tốt thì phải."

Kẹp mẩu giấy nốt vào cuốn sổ tay. Ánh mắt ai đó khẽ cười, mặc dù hôm nay anh vừa cãi nhau với ba mẹ xong.

"Đồ ngốc, em tinh ý quá đấy."

-------

"Xe cậu đâu? Sao lại phải đi bộ tới trường thế? Hôm nay trời mưa to lắm đấy, cầm dù đi đồ ngốc."

Và hôm đó, cậu dầm mưa ra về. Cơn sốt nặng ập đến, hôm sau, Jimin nghỉ học.

Một lần nữa, cuốn sổ tay của anh đầy ắp những tờ giấy nốt.

------

Từng hành động yêu thương của cậu đều được Jungkook ghi nhớ. Tuy nhiên, tất cả chỉ là trong thầm lặng. Từng cử chỉ dịu dàng, ánh mắt nâu to sáng lấp lánh, bờ môi ngọt ngào của "Kẹo Bông" làm anh như đắm chìm trong thế giới hạnh phúc, không sao tả xiết!

Từ những năm cấp 2, anh đã là một thằng nhóc ở tuổi nổi loạn quậy phá, không đàng hoàng có tiếng. Giáo viên ái ngại đùn đẩy cho nhau về việc giảng dạy anh. Bạn bè miệt thị, xa lánh.

Các cuộc đánh nhau, ẩu đả, cúp tiết, đi học muộn, điểm số thấp tệ,.. là những điều quá đỗi bình thường trong cuộc sống của anh, lúc trước.

Và lúc đó, cậu xuất hiện.

Và lúc đó, ánh sáng của đời anh xuất hiện.

Góp phần đánh dấu bước ngoặc trong cuộc đời Jeon Jungkook, anh.

Từ một thằng nhóc con trở thành một thiếu niên trưởng thành, suy nghĩ có phần chín chắn hơn.

Tựa như có phép màu vậy. Nó làm cho cuộc đời anh bước sang trang mới, - một thế giới luôn đón nhận Jungkook bằng những gì tốt đẹp nhất

Cảm ơn em, Kẹo Bông!

--------

"Mẹ mừng vì dạo gần đây con có hứng thú đi học lại rồi."

Bà Jeon mỉm cười, tay mềm mại ủi bộ đồ đồng phục cho cậu nhóc. Jungkook chỉ đơn giản cười cười, xếp sách vở vào cặp.

Cuốn sổ tay rơi ra trong đống bài kiểm tra lộn xộn. Thu hút sự chú ý từ anh.

Mở ra, là đầy ắp những tờ giấy nốt đủ màu sắc được kẹp vào. Ánh mắt dịu dàng hẳn đi, vuốt ve trang cuối cùng.

"Nếu cậu học hành chăm chỉ, tớ sẽ cho cậu biết tớ tên là gì."

--------

"Nhiêu?."

"9,5."

"Oầy."

Ba câu là đã quá đủ để kết thúc cuộc trò chuyện. Jungkook khó hiểu nhìn thằng bạn bĩu môi quay lên, ra vẻ ta đây bất mãn lắm.

Mà thôi, không liên quan tới anh.

"Dạo gần đây Jungkook tiến bộ ghê."

-Thịch!-

Tiếng nói này, tiếng nói trong trẻo này..

Là cậu ấy!

Tim anh đập rộn ràng, không sao bình tĩnh lại được.

"Cũng đúng nhỉ?."

Cười xuề xoà đáp lại, Jungkook bối rối gãi đầu.

"Này!"

Ngước đầu lên nhìn cậu thay vì "hửm" hoặc "hả". Jimin cười hiền cúi người ghé tai anh, nói nhỏ vài ba câu.

"Người viết những dòng chữ lên giấy nốt, rồi gửi đến cho cậu, cùng với lời hứa hôm ấy chính là tớ."

------

"Tôi rất hài lòng vì sự thay đổi dạo này của em. Không còn cúp tiết, đi học bài vở rất đầy đủ, bài kiểm tra đạt điểm số tuyệt đối. Hay không day dưa vào các buổi đánh nhau như lúc trước. Học kì này tôi sẽ xem xét lại hạnh kiểm của em."

"Dạ, em sẽ cố gắng hơn, cảm ơn cô rất nhiều vì đã quan tâm giúp đỡ em suốt thời gian qua. Bây giờ em xin phép."

Jungkook thở phào bước ra khỏi phòng giáo viên liền thấy cậu đang đứng ngoài như chờ sẵn.

"Thế nào, ổn cả chứ?."

"Cảm ơn cậu, mọi thứ đều xong xuôi cả rồi."

"May quá nhỉ?"

Jimin vui mừng ẩn hiện dưới đáy mắt. Môi khẽ cười, sau đó nắm tay Jungkook kéo đi. Mặc kệ anh không hiểu điều gì.

Cuộc sống cấp hai của anh ban đầu thật sự là chuỗi ngày đen tối, không hề tốt đẹp. Sau đó từ khi gặp cậu mà phủ đầy hoa hồng.

Anh còn không tin nữa kìa!

-------

"Nhưng đến khi lên cấp ba, vì trò cá cược ngốc nghếch, tớ đã để lạc mất cậu, kẹo bông nhỉ?"

Thậm chí, anh không thể nhớ được tên cậu là gì. Chỉ nhớ mỗi cái biệt danh từ ngày xưa anh luôn ý ới gọi cậu.

Lúc đó, anh biết mình đã rung động.

Lúc đó, anh biết mình đã say nắng.

Tuy nhiên anh không chấp nhận, cố chấp không chịu chấp nhận.

Để rồi cậu phải đau khổ, bị dày vò trong nỗi đau bị người mình yêu thương phản bội.

Xin lỗi, đã quá muộn màng rồi chăng?

Xin lỗi, có thể truyền đạt đến cậu được nữa chăng?

Jeon Jungkook nhất định, sẽ trân trọng chàng trai của mình ở hiện tại, Park Jimin của hiện tại. Không để vụt mất cậu như ngày trước. Không chỉ vì để đền tội với Kẹo Bông.

Mà còn bởi vì, anh yêu cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro