Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng len qua những tán cây nhảy nhót rồi trượt dài xuống nền đất, phòng làm việc trở nên im ắng đến lạ thường cứ như chỉ cần 1 chiếc kim nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng âm thanh chan chát. Jungkook lắc lắc ly cà phê đã nguội rồi đưa lên nhấp một ngụm, vị cà phê đắng ngắt chạm vào đầu lưỡi rồi dứt khoát bị đẩy xuống cuống họng khô khóc của cậu.

Lúc ăn cơm xong, Seokjin có nói với cậu về kế hoạch tối nay của cả nhóm làm cậu mắt chữ A mồm chữ O mà hỏi anh "Sinh nhật Jimin sao anh không nói sớm với em" liền bị Jin hyung hỏi một câu khiến cậu cứng họng

"Ơ hay, em biết làm gì, tối nay đến là được, cũng đâu có chuẩn bị quà gì đâu mà phải biết cho sớm. Mà anh mày bận tối mắt đây này, anh mày nhớ hết mấy ca vừa chuyển tới sáng nay thôi cũng đủ mệt rồi làm sao nhớ được sinh nhật nó mà nói với em, bữa trước bàn bàn vậy thôi chứ đâu để ý ngày tháng gì, mở mắt ra là chạy tới bệnh viện ai mà biết được hả thằng nhóc này"

"Ai bảo anh em không chuẩn bị quà!?!?"

"Thế mọi lần sinh nhật mấy đứa kia chắc em có chuẩn bị đấy nhóc"

Jungkook bĩu môi

"Lần trước khác, lần này khác..."

Seokjin nhìn cậu ngao ngán, không biết phải nói gì với đứa em này, cuối cùng chỉ biết ném cho cậu một ánh mắt mang tên "hết nói nổi"

"Tối nay nhớ đến sớm phụ anh chuẩn bị đồ, còn chuyện quà cáp của em thì... tự lo đi"

Sau đó anh cũng co giò chạy về khoa, chuẩn bị cho công việc của mình. Hôm nay về sớm chuẩn bị cho buổi sinh nhật nên tranh thủ hoàn thành công việc sớm một chút.

Jungkook ngẩn ngơ ngồi nhìn ly cà phê lạnh ngắt đặt cạnh mấy bộ hồ sơ của mấy ca chuẩn bị xuất viện, thở dài một tiếng, lấy hai tay xoa xoa thái dương. Một hồi sau, cậu đứng dậy, lấy điện thoại quay một dãy số quen thuộc.

Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau chưa đầy 2 hồi chuông, cậu đứng nhìn ra cửa sổ, một tay cầm điện thoại, một tay vịn vào thành cửa sổ nhẹ giọng nói:

"Tối nay em bận việc các nhân nên không đến làm được, em sẽ làm bù vào ngày khác chị nhé!"

Haemin chỉ ừ một tiếng rồi nói cậu đừng bận tâm, việc ở tiệm cũng không quá bận, cứ giải quyết việc của mình đi. Giọng nói chị vừa nhẹ nhàng, vừa ấm áp khiến cậu bớt đi một phần áy náy. Thường thì ở tiệm, ngoài chị ra chỉ có hai nhân viên, là cậu và một người nữa. Trước đây cậu làm ca buổi sáng, khi nào cậu bận, sẽ có người thế. Bây giờ cậu chuyển vào ca tối nên người còn lại sẽ dời lên làm việc vào buổi sáng. Nếu như cậu không đến thì Haemin sẽ làm việc một mình, thỉnh thoảng sẽ có một vài người bạn của chị đến phụ.

Jungkook nghe chị nói như vậy cũng yên tâm mà "giải quyết chuyện của mình", đúng hơn là "chuyện cá nhân" này của cậu chính là Jimin...

*****

Nhà cậu cách nhà Seokjin 2 dãy phố, dọc trên con đường có rất nhiều cửa tiệm bán đồ lưu niệm, cậu nhớ có một lần nhìn thấy một món đồ đặt trong tủ kính của Cửa hiệu số 7. Vốn dĩ cửa hiệu này có cái tên đặc biệt như vậy là vì chủ tiệm muốn nhắc nhở rằng vào ngày thứ 7 cửa tiệm này sẽ không hoạt động. Hôm đó cậu đã nhìn nó rất lâu nhưng chần chừ mãi vẫn không mua, đến bây giờ khi nghĩ đến món quà tặng anh, hình ảnh của quả cầu tuyết nhỏ, bên trong có một bông hoa tử đinh hương lại hiện lên trong cậu.

Rất may, quả cầu tuyết này vẫn chưa được ai mua trước đó. Jungkook bước vào, cúi đầu chào người bán hàng rồi không nhanh không chậm mà chỉ tay vào quả cầu tuyết được đặt cạnh những chiếc vòng đeo tay được làm thủ công. Người bán hàng, gói ghém cẩn thận rồi đưa cho cậu. Cậu nhận lấy rồi lao nhanh ra ngoài, hòa cùng dòng người tấp nập tới tới lui lui.

Cậu đứng trước cửa, khẽ đưa tay bấm chuông một cái rồi nhìn xuống hộp quà nhỏ sau đó luyến tiếc mà cất vào ba lô. Seokjin ra mở cửa, nhìn thấy cậu thở hồng hộc liền đưa tay vuốt vuốt lưng cậu vài cái. Chắc là ban nãy cậu chạy nhanh nên giờ mới mệt như vậy.

Cậu vào phụ anh dọn dẹp vài thứ, một lúc sau Taehyung và Yoongi cũng tới, mang theo bánh kem và rượu. Nhìn vào cũng biết ai mua bánh kem ai mua rượu rồi, bởi vì đi cạnh một tên sành rượu như Yoongi, Taehyung lại là một người uống một giọt cũng say đến quên đường về.

15 phút sau, Namjoon, Hoseok và Jimin cũng tới, trên tay cầm rất nhiều đồ, nghe nói là mẹ Namjoon gửi cho cả hội, Taehyung nghe vậy liền rối rít chạy qua coi, vừa mở đồ ra, vừa khen "Bác gái khéo thật luôn ấy" khiến không khí trở nên rộn ràng và ấm áp.

Jimin hai tay cầm hai bao đi tới phía Jungkook, cậu thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy rồi xách hai bao to bỏ lên bàn. Đôi tay mềm mại của anh đỏ đỏ hồng hồng lướt ngang qua tay cậu khiến cho da đầu của cậu một phen rùng mình. Jungkook ngượng ngùng gãi đầu, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng chỉ nói được câu "Sinh nhật vui vẻ, Jiminie!!"

Jimin híp mắt cười, lấy tay đập đập vào vai cậu:

"Chúc mừng sinh nhật cũng không thể nào mà căng thẳng như vậy chứ!"

Cậu ngượng đến đỏ hai lỗ tai:

"Sắp xong rồi, đến chỗ các anh đi anh"

Sau đó cả hai một trước một sau đến chỗ các anh đang ngồi. Cả 5 người đang ngồi quanh chiếc bánh kem, chỉ chờ Jimin đến liền bật lửa, thắp nến. Không gian lung linh dưới ánh nến mờ hoặc khiến cậu thấy gương mặt anh như phủ thêm một lớp tuấn mỹ, đẹp đẽ đến mức khiến không gian xung quanh như mờ đi.

Mọi người cùng nhau nói chuyện, hát hò rồi nói về những chuyện trên trời dưới đất. Có những chuyện của mấy năm về trước, lúc anh chưa đi du học, lúc cậu chưa bước vào cuộc đời anh thêm lần nữa. Cậu bất chợt thấy bản thân mình bất lực, những chuyện vui buồn, hạnh phúc hay uất ức của anh trước đây, một chút cũng không liên quan đến cậu. Trong khi đó, dù chỉ là một hơi thở, đến giờ phút này, cậu cũng vì anh mà tồn tại.

Cậu lẳng lặng lấy remote, bật bản nhạc phát chuyển qua một bài khác, giai điệu nhẹ nhàng đến day dứt phát ra như dòng nước từ từ thấm đẫm vào da thịt.

Mọi người bị âm thanh êm dịu này thu hút, có lẽ đây cũng chính là lần đầu tiên các anh nghe cậu hát.

Remember the way you made me feel

Such young love but

Something in me knew that it was real

Frozen in my head

Pictures I'm living through for now

Trying to remember all the good times

Our life was cutting through so loud

Memories are playing in my dull mind

I hate this part, paper hearts

And I'll hold a piece of yours

Don't think I would just forget about it

Hoping that you won't forget about it

I live through pictures

As if I was right there by your side

But you'll be good without me

And if I could just give it some time

I'll be alright

(Nhớ về những cảm xúc mà anh mang lại
Dù chỉ là thứ tình yêu non dại
Nhưng có gì đó trong em lại cảm nhận được sự chân thành

Cứ mãi vương vấn không rời tiềm thức
Những hình ảnh đó đã cùng em đến tận bây giờ
Cố gắng để nhớ lại những khoảng thời gian đẹp đẽ khi xưa
Đôi ta đã phải trải qua những vết thương lòng quá lớn rồi
Những kí ức xưa cũ đang dằng xéo tâm trí em
Em thật ghét trái tim mong manh như trang giấy này
Và em níu giữ những mảng kí ức về anh

Đừng nghĩ rằng em đã quên đi nó

Và cũng mong là anh cũng không để những kí ức này vào quên lãng

Em đắm chìm trong những hình ảnh này
Như thể anh vẫn còn ở bên em
Nhưng mà không có em thì anh vẫn hạnh phúc

Chỉ là nếu em có thêm một chút thời gian

Thì em sẽ bình tâm lại)

Giọng hát cậu vừa day dứt, vừa đau thương khiến Jimin nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt long lanh của anh chỉ biết gượng cười rồi cúi đầu xuống. Cậu lặng lẽ ra ngoài, thoát khỏi ánh mắt anh, thoát khỏi những nỗi bất an trào lên nơi đáy lòng. Ánh trăng đổ xuống in bóng cậu dưới ban công lạnh lẽo, cậu đứng đó, kiên định và cô đơn, cô đơn như chính tình yêu cậu dành cho anh...


________//___________

2021 sắp qua rồi nè, chúc mọi người bước sang năm mới đạt được nhiều điều tốt lành và trở thành một phiên bản hoàn thiện hơn và càng yêu Bangtan hơn nè~~~~

Gì chứ hóng Dispatch khui Kookmin quá à, chớ cứ khui tin đồn hoài, người ta iu nhao thiệt sao không khui dùm cái hả trời kkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro