Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân quyết định dỗ Điền Chính Quốc vui vẻ, tâm hồn của anh bạn này quá yếu đuối, không dỗ thì buổi tối có thể sẽ không ngủ được mất.

Ngay sau đó Phác Trí Mân quay lại địa điểm tổ chức concert, thấy Kim Thạc Trân vừa hát vừa nhảy trên sân khấu, sắp chạy đến gần Điền Chính Quốc, tràn trề nhiệt huyết muốn tương tác với bạn bè tốt.

Kim Thái Hanh vẫn cho hắn mặt mũi, thỉnh thoảng vẫy vẫy lightstick trong tay. Mí mắt của Điền Chính Quốc nâng lên một chút, rồi lại tiếp tục ỉu xìu nhìn xuống sàn nhà.

Nếu không phải có anh trai vũ công ngăn cản, Kim Thạc Trân đã tức giận đến mức muốn ném micro rồi.

Sợ chắn tầm mắt của người khác, Phác Trí Mân khom lưng đi về chỗ ngồi của mình, đầu của Điền Chính Quốc vẫn cúi xuống như trước, tay lại nắm lấy rất nhanh... Khi nhìn thấy cảnh này, các fan ở xung quanh đều kìm nén tiếng la hét.

"Em đã xem Weibo một chút." Phác Trí Mân nhẹ giọng nói.

"Tại sao phải xem?" Điền Chính Quốc thận trọng ngước mắt nhìn về phía cậu, trong ánh mắt cất giấu đầy sự không đồng ý, cùng với không hiểu.

"Bởi vì không sao đó, em cũng không để ý bọn họ nói cái gì."

"Anh để ý." Điền Chính Quốc nhanh chóng tiếp lời.

"Wow, cả mặt anh bây giờ toàn là vẻ mặt bao che con cái thôi đó." Phác Trí Mân có trái tim rất khoan dung vẫn đang cảm thán không thôi, làm cho Điền Chính Quốc rất tức giận, hận không thể mở đầu cậu ra để nhìn xem bên trong chứa thứ gì.

"Cảm giác bây giờ anh rất giống mẹ em."

"Em im lặng đi." Điền Chính Quốc bực bội, quay đầu không nhìn cậu nữa.

"Chính Quốc."

Phác Trí Mân đột nhiên gọi anh một tiếng, Điền Chính Quốc theo bản năng quay đầu lại, bị cậu chặn miệng hôn một cái trước mặt mọi người. Điền Chính Quốc kinh ngạc đến mức đồng tử hơi giãn ra, sau đó nghe thấy giọng nói của Phác Trí Mân ở bên tai, "Anh đoán xem trên Weibo sẽ nói gì?"

"Nói gì?" Điền Chính Quốc sững sờ lặp lại.

"Sẽ nói em trơ trẽn, ban ngày ban mặt cưỡng hôn con trai nhà lành đó. Hoặc nói em ké độ hot của anh." Phác Trí Mân thẹn thùng cười cười khiến cho má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên, nói, "Chắc chắn sẽ có người nói rất khó nghe."

"..." Ánh mắt của Điền Chính Quốc dần dần sầm xuống, nhất thời không nói gì.

"Nhưng em đã hôn anh rồi, em rất hài lòng. Sau này có cơ hội tập kích bất ngờ như vậy nữa, em vẫn muốn hôn anh. Bởi vì em rất yêu anh."

"Siêu cấp yêu anh."

"Em không để ý những thứ kia, anh cũng đừng để trong lòng có được không?"

"Lại làm nũng." Trong lòng Điền Chính Quốc không nói ra được đấy là cảm thụ gì, trên mặt giả bộ bực mình, "Thật sự không chịu nổi em. Mỗi ngày đều tỏ tình tám trăm lần, tựa như chỉ lo người khác không biết."

"Ồ~~~~~" Vẻ mặt Phác Trí Mân khinh bỉ, "Rõ ràng anh rất thích em như vậy."

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt, vành tai có chút đỏ.

"Anh vui chưa?" Phác Trí Mân vỗ bả vai anh vô cùng oai phong lẫm liệt, nói, "Chưa vui thì em lại dỗ anh lần nữa."

"Dỗ thế nào?" Tâm trạng của Điền Chính Quốc dần dần khôi phục lại, nhướng mày nhìn cậu.

"Anh có muốn đi toilet không?" Phác Trí Mân nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu như vậy.

"Đi toilet làm gì?" Điền Chính Quốc nghe không hiểu, tự nhiên hỏi ngược lại cậu.

"Em giúp anh, cái đó." Phác Trí Mân nghẹn đỏ mặt, lắp bắp nói, "Có thể dùng tay, cũng có thể dùng, dùng miệng."

"..."

Điền Chính Quốc bị cậu trêu chọc, không nói một lời, đứng dậy muốn túm lấy Phác Trí Mân trực tiếp rời đi, "Đi."

Đúng lúc này, Kim Thạc Trân đang chọn fan lên sân khấu tương tác, Điền Chính Quốc đứng một chỗ như vậy quả chính là mục tiêu sáng ngời, "Được! Chính là cậu bạn này, cậu đi lên đây đi, tôi tặng cậu một bức ảnh có chữ ký độc nhất vô nhị!"

Điền Chính Quốc: "..."

Phác Trí Mân: "..."

Phác Trí Mân: "Làm sao bây giờ... Anh hình như hơi cứng rồi."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc: "Có áo khoác không?"

Cuối cùng Điền Chính Quốc không chống lại được tiếng reo hò của khán giả, lên sân khấu, cả quá trình đều đen mặt chơi game tương tác với Kim Thạc Trân.

Đúng rồi, nửa người dưới còn quấn một cái áo khoác.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro