Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật năm đó vẫn giống như mọi năm, Điền Chính Quốc mời các bạn cùng lớp đến ăn mừng.

Mấy nam sinh ồn ào muốn uống rượu, bọn họ cắt xong bánh kem liền bắt đầu uống sâm panh, Điền Chính Quốc là chủ tiệc, tự nhiên sẽ là đối tượng bị mọi người tấn công, anh uống nhiều đến mức nằm choáng váng trên sofa.

Ý thức của Điền Chính Quốc có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có người lén hôn anh... trong lòng Điền Chính Quốc kinh ngạc, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Điền Diệc Vũ.

Cái cảm giác sởn gai ốc khắp người đó, cả đời Điền Chính Quốc cũng không muốn nhớ lại.

"Khử trùng cho anh."

Nói đến đây, Phác Trí Mân đột nhiên hôn lên môi Điền Chính Quốc hai cái, còn liếm liếm một chút.

"Chuyện đã qua bao lâu rồi."

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, anh xoa xoa cái ót của Phác Trí Mân, tiếp tục nói, "...Nói chung là mấy hôm sau anh đã chuyển ra ngoài sống. Sau đó, anh diễn xuất kiếm được tiền, cũng sẽ gửi một nửa về nhà."

"Một mình anh dọn ra ngoài sống, rất vất vả đi."

"Cũng được." Điền Chính Quốc không phủ nhận, anh hời hợt nói, "Khi đó ngay cả máy giặt cũng không biết dùng thế nào, hoàn toàn chính là một thằng ngốc."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Toàn tâm toàn ý nhập tâm vào trong tình cảnh mà anh miêu tả, Phác Trí Mân vô cùng lo lắng hỏi.

"Còn có thể làm sao được? Từ từ học hỏi, tìm hiểu mà thôi." Điền Chính Quốc cười nói.

"Vậy một mình anh, nếu bị bệnh thì phải làm sao?"

"Nếu thật sự có chuyện gì, thì vẫn có thể xin giúp đỡ từ người nhà. Chỉ là lúc đó tính cách anh bướng bỉnh, kiên quyết chỉ gánh vác một mình."

Đã là chuyện trong quá khứ rồi, Điền Chính Quốc không muốn nói quá nhiều, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của Phác Trí Mân, "...Được rồi, sau này có cơ hội lại kể cho em. Muộn lắm rồi, tắt đèn đi ngủ đi."

Trong giấc mơ, Điền Chính Quốc đã quay lại ngày hôm đấy, anh giống như là một người ngoài cuộc, nhìn thấy bản thân mười lăm tuổi đang nằm trên sofa, nhìn thấy xung quanh không có ai, Điền Diệc Vũ rón ra rón rén tiếp cận anh.

Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Điền Diệc Vũ ỷ lại vào người anh trai như anh, chưa bao giờ là không có lý do.

Điền Diệc Vũ nhìn anh rất lâu, trịnh trọng hôn anh, sau đó phát hiện anh trai vốn ngủ say lại đang mở mắt.

Hành vi hôn trộm bị anh trai trông thấy, Điền Diệc Vũ nhất thời sợ tới mức ngã xuống, gây ra tiếng động rất lớn, cha mẹ nghe thấy tiếng vang đều chạy tới đây, toàn bộ cảnh tượng yên tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Cũng chính vào đêm hôm đó, Điền Chính Quốc bị buộc phải biết rằng, anh là đứa trẻ được nhà họ Điền nhận nuôi.

Mọi người có mặt ở đây đều biết, tất cả ngoại trừ chính anh.

Cảm giác bất an giống như một vòng xoáy, kéo anh rơi vào đó, cùng chìm đắm vào cảnh tượng tối tăm không có ánh mặt trời.

Giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ, trên người Điền Chính Quốc toát ra một tầng mồ hôi mỏng, anh cầm điện thoại nhìn thời gian, hai giờ rưỡi chiều, chẳng trách Phác Trí Mân không có ở bên cạnh anh.

Thay quần áo đi ra ngoài, Điền Chính Quốc quyết định lái xe đến nhà họ Điền một chuyến, dạ dày chưa ăn gì âm ỷ đau.

Anh gọi cho Phác Trí Mân, không có ai nghe máy, một lát sau Lý Nam gửi tin nhắn đến nói cậu đang làm việc.

Cổng chính quen thuộc, một đường đi thông qua gác cổng coi như không thấy gì. Điền Chính Quốc xuống xe, quản gia đi trước dẫn đường, đi thẳng đến phòng khách mới trông thấy Bạch Nga, bà đang ôm nhóc con của Điền Miểu Miểu đùa nghịch.

"Anh cả, sao anh lại về rồi?" Điền Miểu Miểu có chút kinh ngạc hỏi.

"Mẹ."

Điền Chính Quốc chào Bạch Nga trước, sau đó mới gật đầu với em gái ở bên cạnh, "Ừ, về có chút việc."

"Nhìn cái dáng vẻ hùng hổ này của con, ngồi xuống trước đi."

Bạch Nga liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ đến đây của Điền Chính Quốc, nhưng mục đích của bà đã đạt được rồi, cũng không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh kia nữa, "...Con xem con ấy, mẹ bảo con thỉnh thoảng về nhà một chút, chẳng lẽ có sai sao?"

"Mẹ đừng mượn danh nghĩa của con để đi tìm em ấy, con không thích như vậy."

Điền Chính Quốc nghe lời ngồi xuống, anh không do dự chần chừ, dứt khoát nói rõ ràng suy nghĩ của mình, "Hôm qua mẹ đột nhiên dẫn người đi như vậy, nói cũng không nói một tiếng, mẹ có biết bọn con suýt chút nữa đã báo cảnh sát không?"

"Ý con là gì cơ?"

Bạch Nga có chút giận dữ, "Mẹ chỉ gọi cậu ta nói chuyện một lát, ở trong mắt con lại là tội ác không thể tha thứ vậy sao?"

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro