Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hai người ngủ cùng nhau, Phác Trí Mân đang ôm gối lăn qua lăn lại, không cẩn thận lăn luôn xuống giường.

Cực kì xấu hổ, Phác Trí Mân nằm trên sàn nhà giả chết, kết quả lại bị Điền Chính Quốc ném một cái gối xuống.

"Em ở dưới đấy làm gì." Điền Chính Quốc nói, "Cố gắng chút đi, leo lên đây."

"...."

Phác Trí Mân có chút tức giận, ôm hai cái gối trèo lên giường, cậu hờn giận đè lên người Điền Chính Quốc, lên án, "Anh cũng không quan tâm em ngã có đau hay không."

"Thảm dày như vậy, ngã sẽ không đau."

"Anh lạnh lùng quá đó."

Cậu nhào vào trong ngực anh, quấy nhiễu động tác chơi điện thoại của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân ngay lập tức chuyển sang thái độ si tình, "Thôi bỏ đi, nhìn dáng vẻ đẹp trai này của anh... Tha thứ cho anh đó."

"Vậy sao? Em thật nông cạn."

Điền Chính Quốc học cậu, hai tay không thành thật cù Phác Trí Mân.

"Là tại em nông cạn mới thích đè anh đó, hahaha."

Phác Trí Mân muốn trốn khỏi tay anh, vừa cười vừa bật lại, sau đó nghe thấy Điền Chính Quốc chậm rãi phản bác.

"Em chỉ có thể thích anh. Còn thao tác đè anh này, vẫn là đợi kiếp sau đi."

"Em có thể cho anh đè, tại sao anh lại không thể cho em đè một chút?" Phác Trí Mân khó hiểu nói.

"Chỉ bằng em? Chắc chắn sẽ làm anh đau đến chết."

Điền Chính Quốc làm bộ vỗ vỗ mông người trong ngực, hỏi cậu, "Em có biết độ khó của chuyện này là bao nhiêu không?"

"Không biết." Phác Trí Mân nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.

"Rất mệt." Điền Chính Quốc vẻ mặt chân thành khuyên cậu, "...Em vẫn nên ngoan ngoãn nằm hưởng thụ đi."

"Đúng rồi, Chính Quốc."

Phác Trí Mân không xoắn xuýt vấn đề này nữa, cậu nhớ tới một chuyện phải nói với Điền Chính Quốc, "Hôm nay mẹ anh còn nói với em, muốn anh liên lạc với em trai nhiều một chút."

"Vậy em đã nói thế nào."

"Em nói, loại chuyện này vẫn nên xem ý của anh."

Phác Trí Mân chưa bao giờ nghĩ đến việc can thiệp vào quyết định của Điền Chính Quốc, chứ đừng nói là kiểm soát suy nghĩ của anh.

Từ điểm này mà nói, sợ rằng tính toán của Bạch Nga đã sai rồi.

"Ừm." Điền Chính Quốc gật đầu bình thản như nước, ngay sau đó liền ném ra một quả bom, "Thật ra bọn họ không phải là cha mẹ ruột của anh, anh được nhận nuôi."

"Cái gì cơ?"

Phác Trí Mân không nói nên lời, có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì.

"Cha mẹ anh... lúc còn sống đã từng cứu bọn họ một mạng, sau đó nhà họ Điền liền nhận nuôi anh."

Điền Chính Quốc giải thích không rõ ràng, hai tay đang ôm lấy Phác Trí Mân siết lại một chút, trong giọng nói của anh có thêm một chút không xác định, cùng không tự tin, "Lúc trước đã muốn nói cho em biết rồi, nhưng anh..."

"Không sao đâu mà." Phác Trí Mân nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, nói, "Bây giờ cũng chưa muộn."

"Ừm." Điền Chính Quốc cười cười, "Anh không muốn giấu em chuyện gì, em biết là được rồi."

"Vậy anh biết chuyện này khi nào thế?"

Phác Trí Mân trông như thể lạc đề, nhưng lập tức cắt đến trọng điểm, "Ngay từ đầu anh đã biết bọn họ là cha mẹ nuôi sao?"

" ..."

Biểu cảm của Điền Chính Quốc đình trệ trong chớp mắt, lại rất nhanh che giấu nó đi, anh cụp mắt xuống rồi trả lời, "Lúc đầu anh không biết."

"Cho nên lúc đó anh nói, cấp 3 anh đã chuyển ra ngoài ở đúng không."

"Đúng." Điền Chính Quốc lực bất tòng tâm trả lời, anh khó khăn lột vết thương của mình ra, nói, "Từ lúc đó anh mới biết được, anh không giống với em trai em gái."

Trước mười lăm tuổi, Điền Chính Quốc cảm thấy cuộc sống của mình rất bình thường, rất phổ thông, không khác gì với các nam sinh bước vào tuổi dậy xung quanh mình.

Trong nhà có một người cha mạnh mẽ, một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, bên dưới còn có một cặp em trai em gái đáng yêu.

Điều duy nhất khiến trong lòng Điền Chính Quốc hơi vướng mắc, có lẽ là người trong nhà rõ ràng yêu chiều em trai em gái hơn một chút.

Cho dù đó là đồ chơi, quà tặng, hay là những lời nói cử chỉ lơ đãng trong cuộc sống hàng ngày, đều có thể thấy... Cán cân trong lòng bọn họ chưa từng nghiêng về phía Điền Chính Quốc.

Nhưng Điền Chính Quốc âm thầm nghĩ lại bản thân mình, anh là anh cả trong nhà, không nên lúc nào cũng so bì tị nạnh những thứ này.

Anh đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn cần tranh đoạt tình cảm với em trai em gái sao?

Tuy nhiên, tất cả vẻ bề ngoài êm dịu giả dối ấy, biến mất vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi năm đó.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro