Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau, Phác Trí Mân bị người đại diện đóng gói đưa đến cửa khách sạn suối nước nóng, vừa xuống xe đã có hai cái máy quay chĩa vào mặt, hại cậu cũng ngại hỏi Điền Chính Quốc đi đâu rồi, do dự đứng tại chỗ.

"Anh Điền đợi cậu ở trong phòng."

Anh quay phim tốt bụng nhắc nhở Phác Trí Mân, có người giúp nhận lấy vali, có người dẫn cậu vào trong khách sạn.

"Ồ."

Phác Trí Mân nằm mơ cũng không nghĩ tới, Điền Chính Quốc thế mà lại trần truồng đợi cậu. Nói như vậy hình như không đúng lắm, ừm... Mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng tình hình dưới mặt nước, nhưng Phác Trí Mân tin rằng, cái vị thần tượng không có gánh nặng thần tượng này, hẳn là vẫn mặc quần lót.

Trong một căn phòng riêng biệt của khách sạn, Điền Chính Quốc ngồi trong hồ nước nóng với tư thế thả lỏng, bên cạnh đốt dầu thơm hoa hồng, dáng người là thành quả của thời gian dài duy trì vận động, khiến Phác Trí Mân nhìn mà ước ao ghen tị. Xa xa vẫn còn có vài máy quay đang quay, có điều không có micro, hiệu quả thu âm khẳng định không tốt lắm.

Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng động, lấy khăn mặt nóng đang đắp trên mặt ra, nhìn về phía Phác Trí Mân vừa đi vào, chào cậu bằng giọng điệu lười biếng, "Tới rồi à."

"Ừm." Phác Trí Mân gãi đầu, vô cùng bối rối, "Có phải tôi cũng phải cởi hay không..."

"Đã chuẩn bị áo tắm cho cậu trong phòng thay đồ rồi." Điền Chính Quốc tự cho là săn sóc tiếp lời, "Không có cách nào cả, cái bụng kia của cậu..." Đừng để lộ ra đi ha.

Nửa câu sau không thể nói ra ngoài miệng, bởi vì Phác Trí Mân đã nhanh chóng vọt tới, không nói một lời bịt miệng Điền Chính Quốc.

"Im lặng."

"..." Điền Chính Quốc mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp hai cái.

"Nếu cậu đã đồng ý giúp đỡ, thì phải giúp đến cùng, cho dù nói thế nào thì chương trình này cũng là để tuyên truyền cho tôi, cậu, tôi, cùng chung mục tiêu."

Ở góc độ máy quay không thấy được, Phác Trí Mân hung dữ chỉ Điền Chính Quốc một cái, lại chỉ mình một cái, dùng loại ngữ khí nhìn như thương lượng nhưng trên thực tế lại là uy hiếp, đương nhiên nói, "Không cho phép để lộ khuyết điểm của tôi!"

"Nhưng không thể tuyên truyền giả dối mà."

Điền Chính Quốc thử lên tiếng dưới sự giam cầm của cậu, trong lúc nói chuyện, hơi thở ẩm ướt phun vào lòng bàn tay Phác Trí Mân.

"Không có cách nào cả, tôi chính là nghệ sĩ giả dối như vậy đấy." Phác Trí Mân giả vờ hung dữ, "Khó chịu thì cậu cũng phải chịu đựng cho tôi!"

"Được rồi, " Điền Chính Quốc nháy mắt với cậu để thỏa hiệp, đạt được hiệp nghị.

Chuyện thứ hai mà Phác Trí Mân nằm mơ cũng không nghĩ tới đó chính là, đoạn tương tác này, sau này bị khán giả gọi là liếc mắt đưa tình, càng tránh ống kính càng chứng tỏ có vấn đề, nhiệt độ của tất cả các video cut đều hạng nhất hạng nhì.

Mà cậu vào giờ phút này, trốn trong phòng thay đồ chật hẹp, mắt to trừng mắt nhỏ với bộ áo tắm mà Điền Chính Quốc đã chuẩn bị -- màu tím bia đia, cổ áo với cổ tay áo đều có hoa văn được thêu rất tinh xảo, ẻo lả một cách không giống bình thường.

"Thay quần áo thôi mà sao lâu thế hả." Điền Chính Quốc còn dám giục cậu.

"Tôi nói này, gu thẩm mỹ của cậu thật sự rất quái gở đó!"

Cuối cùng Phác Trí Mân nhắm chặt mắt đi ra ngoài, chương trình lúc nào cũng phải ghi hình, cậu kéo góc áo vẻ mặt hậm hực. Điền Chính Quốc tỉ mỉ nhìn cậu rất lâu, nhìn đến mức cả người Phác Trí Mân sắp phiếm hồng, mới nỡ thu hồi ánh mắt.

"Bộ quần áo này rất đắt đấy." Hỏi một đằng Điền Chính Quốc đáp một nẻo, "Mấy ngàn tệ lận."

"Đừng dùng giá cả để biện giải cho gu thẩm mỹ của cậu."

"Tôi cũng từng muốn tự mình mặc nó, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy da trắng một chút sẽ mặc đẹp hơn, liền để cho cậu." Điền Chính Quốc thản nhiên mở hai tay ra, một tay anh để ở thành bể, tay còn lại chống vào đầu mình, mái tóc ẩm ướt thoạt nhìn có vài phần quyến rũ ngoài ý muốn, "Ôi, thế nên tôi không có gì để mặc, chỉ có thể để trần."

Phác Trí Mân nghiêm túc hoài nghi Điền Chính Quốc chính là cái loại trai thẳng thích kiểu mốt giấu quần* trong truyền thuyết.

*Nó là kiểu này nè.

Thẳng hay không còn cần phải tranh luận, dù sao, từ khi Phác Trí Mân đi ra, tầm mắt của Điền Chính Quốc chỉ quanh quẩn ở bắp đùi và viền cổ áo của cậu. Trái lại cũng không phải là quá lộ liễu, người khác nhìn thì có thể cảm thấy vẫn ổn, nhưng Phác Trí Mân với tư cách là đương sự thì chỉ muốn bỏ chạy.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro