Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay đạo diễn cứ cười với anh mãi ấy." Buổi trưa lúc Phác Trí Mân đang ăn cơm hộp ở đoàn làm phim, cậu ăn hai miếng vô vị như nhai sáp, đặt đũa xuống, rất không hiểu nói với trợ lý, "NG mà ông ấy vẫn cười tủm tỉm, làm sao bây giờ..."

"Làm sao cái gì ạ?" Trợ lý Tiểu Vương ngây ngốc hỏi.

"Anh nghi đạo diễn bị điên rồi."

Phác Trí Mân thở dài hết sức phiền muộn, "Phải làm sao đây, nam chính chạy rồi, tinh thần của đạo diễn cũng không bình thường nữa..."

"Ai nói tinh thần của tôi không bình thường?"

Giọng nói của Lê Tấn An vang lên từ sau lưng, khiến Phác Trí Mân sợ tới mức một câu đạo diễn cũng lắp bắp nửa ngày mãi không thể nói ra.

"Đạo đạo đạo diễn, sao ngài lại tới đây?"

"Vốn muốn gọi cậu đi ăn bữa cơm, thấy cậu nói chuyện không xuôi tai như vậy, thôi bỏ đi, hủy thôi." Một màn vừa rồi rõ ràng không phá hủy tâm trạng tốt của Lê Tấn An, bây giờ ông nhìn ai cũng thấy đáng yêu, đặc biệt là Phác Trí Mân.

Một lát sau, chỉ thấy Lê Tấn An không nhịn được cảm thán nói, "Cậu ấy, cậu đúng thật là cứu tinh của đoàn làm phim chúng ta!"

"..." Phác Trí Mân âm thầm quay đầu hỏi trợ lý, "Anh đã làm gì sao."

"Không sao đâu anh." Trợ lý Tiểu Vương ngốc nghếch giơ ngón tay cái với cậu, "Đạo diễn khen anh đấy."

"Ồ."

Phác Trí Mân thận trọng nhận lời khen, cậu cúi đầu trước mặt Lê Tấn An, thấp giọng lẩm bẩm, "Cảm ơn đạo diễn đã khen ngợi."

"Được rồi, cậu vẫn nên đi ăn một bữa với chúng tôi đi, làm quen với nam chính mới một chút." Lê Tấn An từ bi nói.

"Người được chọn cho vai nam chính đã có rồi sao?" Nghe vậy Phác Trí Mân ngẩng mặt lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.

"Đúng vậy." Lê Tấn An nhìn Phác Trí Mân một cái vô cùng hài lòng, trên mặt ông vẫn cười tủm tỉm, "Đừng ăn cơm hộp nữa, đi, tôi dẫn cậu đi ăn nhà hàng."

Gần đoàn làm phim cũng không có nhà hàng nào tốt, nói là đi ăn nhà hàng, nhưng sự thật là tìm một quán bán đồ ăn Hồ Nam.

Ba phòng riêng được thông với nhau, toàn bộ đều là nhân viên và diễn viên của đoàn làm phim, nghe nói là muốn đón gió tẩy trần cho nam chính mới nhậm chức. Thanh thế lớn như vậy, Phác Trí Mân cũng không nhịn được trêu chọc với Lý Nam ở bên cạnh, nói vừa nhìn đã biết là bệnh ngôi sao.

"Cũng không hẳn đâu." Ánh mắt Lý Nam lập lòe trả lời cậu.

"Anh đừng lừa em nữa, nhìn điệu bộ của đạo diễn bọn họ mà xem, chắc chắn là nhân vật nặng ký nào đó vào đoàn làm phim."

Phác Trí Mân không nghiêm túc, vẫn đang thì thầm nói chuyện với người đại diện, "Ngộ nhỡ nam chính không vừa mắt với em thì phải làm sao giờ, vất vả lắm em mới làm quen được với đồng nghiệp, đồng nghiệp liền chạy đi hút ma túy... Oan uổng cho em không cơ chứ."

Lời này trái lại nói không sai, Phó Chính Minh ra mắt sớm tiếng tăm lớn, cũng không phải là một người dễ ở chung, Phác Trí Mân là tấm chiếu mới, không thể thiếu bị chút thiệt thòi từ chỗ hắn.

Có đôi khi Lý Nam nhìn không vừa mắt, nhưng Phác Trí Mân vẫn phải nhịn, không xấu hổ không tức giận giống như không có một chút tính tình nào.

Lý Nam bí mật hỏi cậu nguyên nhân, Phác Trí Mân nói, mọi người cảm thấy cậu dựa vào quan hệ với Điền Chính Quốc để vào đoàn làm phim.

Lý Nam nghĩ một chút, nói hình như đúng là vậy thật.

Phác Trí Mân thở dài nói, chính vì thế, cậu mới càng phải nén giận, miễn cho truyền ra bên ngoài làm hỏng thanh danh* của Điền Chính Quốc.

*Nguyên văn là 风评 (Phong bình): Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó.

Đi cửa sau, thêm cả tội danh không tôn trọng tiền bối... Quỷ mới biết người trong giới sẽ đặt điều Điền Chính Quốc như thế nào.

"Không được, lần này eo và lưng của em phải cứng hơn một chút." Phác Trí Mân lẩm bẩm, "Nói thế nào thì em cũng là tiền bối vào đoàn làm phim trước mà?"

"Nhưng người ta vẫn là Bồ Tát sống cứu đoàn làm phim trong lúc nguy nan đấy."

Lý Nam nhìn dáng vẻ lừa mình dối người này của Phác Trí Mân, vô thức nói mát ở bên cạnh.

"..." Phác Trí Mân trừng hắn, "Anh im lặng đi."

Nam chính mới nhậm chức vì kẹt xe nên đến muộn, muộn tròn một tiếng rưỡi, buổi sáng Phác Trí Mân vừa hạ sốt, trạng thái tinh thần cả người không khỏe lắm, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại là bởi vì tiếng ồn ào huyên náo bên tai, tất cả mọi người đều đang nhiệt tình ăn cơm uống rượu, có lẽ là nam chính đã đến rồi.

Phác Trí Mân không quan tâm đến những thứ đó, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy Điền Chính Quốc giống như từ trên trời rơi xuống, ngồi ở bên cạnh mình. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, trong tay vẫn đang cầm một ly rượu, dường như đang nghiêm túc lắng nghe đối phương nói chuyện.

Góc nghiêng quá sức đẹp, từ sống mũi cao thẳng của Điền Chính Quốc, đến môi, rồi đến xương quai hàm có thể nói là hoàn mỹ... Chẳng lẽ nhớ nhung một người trong mơ thì người kia sẽ xuất hiện ngay lập tức sao?

Hương vị quen thuộc cũng khiến Phác Trí Mân say mê, tóm lại cậu không nghĩ gì hết, tự nhiên nhét bản thân mình vào trong ngực Điền Chính Quốc.

Tìm một vị trí thoải mái trên đùi của anh, Phác Trí Mân tiếp tục nằm ngủ.

"À..."

Vừa rồi thật ra là phó đạo diễn đặc biệt qua đây mời rượu với nam chính tương lai là Điền Chính Quốc, bị hành động mây bay nước chảy này của Phác Trí Mân cắt ngang, ông ấp úng không biết nên nói cái gì.

Những người khác có mặt ở đây thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, duy chỉ có Lê Tấn An không bị ảnh hưởng bật cười.

"Uống rượu đi, sững sờ ra đấy làm gì."

"À à, uống rượu, chúng ta uống rượu." Bị Lê Tấn An lên tiếng nhắc nhở, phó đạo diễn cực kì biết nhìn sắc mặt cạn ly, không để ý đến khúc nhạc đệm nhỏ kia.

Điền Chính Quốc không nói gì, trên mặt mang theo một chút ý cười uống rượu, dáng vẻ không để lộ tài năng*. Tay kia của anh để phía dưới nhẹ nhàng xoa đầu Phác Trí Mân, còn đặc biệt xem nhiệt độ trên trán cậu một chút, không nóng lắm.

*Nguyên văn là 不显山不露水 (Bất hiển sơn bất lộ thủy): Ý nói những người không để lộ tài năng.

"Yên tâm đi, bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi." Lý Nam nhẹ giọng dặn dò anh, "Tối qua đã đưa đến phòng khám tiêm rồi."

"Ừm."

Điền Chính Quốc như có như không đáp một tiếng, anh cảm nhận được hộp nhẫn đang nằm trong túi áo khoác kia, nhẹ giọng than thở nói, "Trạng thái tinh thần như vậy, cầu hôn em ấy có thể sẽ ngất ngay tại chỗ không?"

"Sẽ đấy, đoán chừng sẽ trực tiếp hôn mê luôn." Lý Nam bình tĩnh nói, "Việc này vẫn nên đẩy về sau đi."

"Được rồi."

Điền Chính Quốc gật đầu, lùi kế hoạch của mình lại phía sau. Mà Phác Trí Mân đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, vĩnh viễn sẽ không biết khoảnh khắc này cậu đã bỏ lỡ cái gì.

"Tôi cảm thấy nếu cậu lấy được ảnh đế, lúc nói cảm nghĩ liền cầu hôn em ấy, chắc chắn rất cảm động."

Lý Nam không kiềm chế được đưa ra chủ ý cho anh, tưởng tượng trong đầu đều là một cảnh kịch bản ấm áp kết cục đoàn viên của phim truyền hình.

"Lời nói này, nếu tôi không được đề cử thì sao?" Điền Chính Quốc lạnh lẽo liếc hắn một cái, không vui nói, "Không được ảnh đế thì không cầu hôn được đúng không."

"Coi như tôi không nói, coi như tôi không nói." Lý Nam lúng túng nói, hắn làm động tác khóa kéo trên miệng, quyết định không nên đắc tội với người được đề cử ảnh đế hẹp hòi này.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro