Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm đó, Phác Trí Mân đi ngang qua con hẻm sau một quán bar, định đi qua con phố bên cạnh để mua hạt dẻ rang bơ ăn, mua xong, trên đường về nhà, trong miệng cậu đang nhai hạt dẻ thơm ngọt, không chú ý nhìn đường, vừa vặn đụng phải một người đàn ông có thân hình cao gầy.

"Yo." Người đàn ông hiển nhiên đã uống rượu, ngữ khí đã phiêu phiêu rồi, "Thơm quá, cậu đang ăn gì thế?"

"Hạt dẻ rang bơ." Phác Trí Mân ngay thẳng thật thà trả lời.

"Đút cho tôi ăn một miếng được không?"

"Không được." Phác Trí Mân ngay ngắn lắc đầu, "Tôi có thể cho cậu ăn, nhưng việc của mình thì phải tự mình làm."

"Chỉ muốn cậu đút thôi." Kim Thái Hanh cố ý nghiêng người về phía trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hư hỏng ngả ngớn, hắn uống nhiều, theo thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt hai câu, thực ra cũng không muốn làm gì người khác, giọng nói lại đè xuống rất quyến rũ, "...Với lại, phải đút cho tôi bằng miệng nhé."

Con hẻm phía sau quán bar tối tăm, nhưng Kim Thái Hanh đến gần như vậy, nên Phác Trí Mân vẫn dễ dàng nhận ra được đường nét của hắn.

"Kim, Kim Thái Hanh?"

"Hả? Cậu biết tôi à?" Thiên vương Kim Thái Hanh lúc này cảm thấy có chút khó giải quyết, lúng túng nói, "Thực ra cậu nhận nhầm người rồi."

"Ồ..." Phác Trí Mân cũng lúng túng.

Xin giúp đỡ: bị tình yêu đích thực nhiều năm của người trong lòng trêu ghẹo thì phải làm sao, online, chờ gấp.

Trước đây Điền Chính Quốc cảm thấy Phác Trí Mân ngốc đến mức rất đáng yêu. Bây giờ cảm thấy, Phác Trí Mân quả là một người ngu ngốc đến mức long trời lở đất.

Gán cho anh một hình tượng si tình, tình yêu đích thực? Ha.

Sợ rằng chuyện ly hôn cũng có liên quan đến cái gọi là tình yêu đích thực kia.

Hiếm khi không có công việc, về nhà chán nản ở trong phòng cả ngày, nhớ lại lúc trước Phác Trí Mân có một vài câu nói kỳ quái, hành vi cử chỉ không bao giờ vượt quá giới hạn, giờ phút này trong lòng Điền Chính Quốc đã rút ra được đáp án. Tưởng là anh có tình yêu đích thực, cho nên mới luôn giữ ranh giới đó.

Tưởng là anh có tình yêu đích thực, cho nên đề nghị ly hôn không một chút do dự. Nghĩ lại cũng tức đến nổ phổi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc không nghe máy, Phác Trí Mân lại kiên trì gọi tới lần hai, lần ba, có lẽ là có việc gấp gì đó, Điền Chính Quốc tự thuyết phục mình như vậy, do dự nhiều lần rồi vẫn nhận điện thoại.

"Điền Chính Quốc, tình yêu đích thực của anh, chính là Kim Thái Hanh ấy." Hô hấp của Phác Trí Mân có chút gấp gáp, giống như đã đưa ra quyết định trọng đại nào đó, "Cậu ta thay lòng đổi dạ rồi, cậu biết không?"

"Ồ. Vậy thì sao."

Điền Chính Quốc mệt mỏi, lười giải thích cũng lười tranh luận với Phác Trí Mân, dù sao nói đi nói lại thì vẫn là chuyện tình yêu đích thực kia, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Có lẽ là do hành động của Điền Chính Quốc trong khoảng thời gian này đã cho cậu lòng tin. Có lẽ cậu đã chán việc phải chờ đợi, muốn tranh đấu vì chính mình một lần. Có lẽ, có lẽ là do ông trời đã định, khoảnh khắc này Phác Trí Mân đã lấy hết can đảm.

"Vậy thì! Vậy thì cậu..."

Không nhận ra giọng điệu lạnh nhạt của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân ở bên kia loa có vẻ như rất vui, cậu muốn nói gì đó, lại không nhịn được sự xấu hổ, "Nếu Kim Thái Hanh đã thay lòng đổi dạ, vậy cậu, cậu đừng thích cậu ta nữa, cân nhắc đến tôi một chút được không... Tôi cũng là một người rất tốt đó..."

Càng nói đến cuối càng yếu đuối, bởi vì tỏ tình, cho nên cả mặt Phác Trí Mân đều đỏ bừng lên.

Đừng thích cậu ta nữa, cân nhắc đến tôi một chút được không.

Điền Chính Quốc vốn dĩ đang nổi giận, thề phải giận Phác Trí Mân một tuần, bối cảnh lại đột nhiên biến thành màu hồng phấn.

"Gặp nhau rồi nói." Điền Chính Quốc cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, cưỡng ép nặn ra một giọng nói bình tĩnh, "Cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến tìm cậu."

"Không không không, tôi đến tìm cậu là được rồi." Phác Trí Mân kiên quyết từ chối, cậu cho là bên tỏ tình nên chủ động.

"Được rồi, cậu về nhà đi." Điền Chính Quốc nhẹ giọng, "Về nhà của chúng ta. Cậu... vẫn nhớ đường chứ?"

"Vẫn nhớ vẫn nhớ!" Phác Trí Mân mạnh mẽ gật đầu.

"Đúng rồi, cậu nói tình yêu... hừ, cậu nói Kim Thái Hanh đã thay lòng đổi dạ là có chuyện gì vậy? Cậu gặp phải cậu ấy sao?"

"Ừm." Phác Trí Mân cực kì thản nhiên, thuận tiện hẹp hòi cáo trạng với Điền Chính Quốc, "Cậu ta còn bảo tôi đút hạt dẻ cho cậu ta ăn bằng miệng nữa. Cậu ta lăng nhăng như vậy, tùy tiện qua lại với người khác, cậu đừng thích cậu ta nữa nhé, không đáng đâu."

Đút hạt dẻ? Cho cậu ấy ăn? Bằng miệng?

"Trí Mân." Điền Chính Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu mang cả Kim Thái Hanh về đây đi."

"Hả?" Sự thất vọng của Phác Trí Mân bộc lộ hết trong lời nói, "Tại, tại sao vậy... Cậu ta thật sự rất lăng nhăng, tôi không lừa cậu đâu, cậu đừng thích cậu ta được không?"

"Được, tôi không thích cậu ấy." Điền Chính Quốc hoàn toàn bằng lòng.

"Thật sao?" Phác Trí Mân lập tức được dỗ dành vui vẻ, hai má đỏ bừng, suy nghĩ hỗn loạn nói chuyện với Điền Chính Quốc, "Vậy, vậy cậu thử cân nhắc đến tôi một chút đi! Tôi rất chung tình, tôi không lăng nhăng... Bình thường tôi đều tự mình bóc hạt dẻ ăn!"

"Ừm, đã biết." Điền Chính Quốc cười, "Cậu ngoan nhất."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro