Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì cơ? Em xin tối nay ngủ ở nhà Điền Chính Quốc á?"

"Chỉ là ngủ đơn thuần sao? Phác Trí Mân anh nói cho em biết, hàm ý của từ ngủ này rất phong phú, em nghĩ kỹ đi."

"Hừ, em đấy? Em chắc chắn em nhìn thấy Điền Chính Quốc nằm trên giường tú sắc khả xan* như vậy, em có thể kiềm chế được sao? Em mà kiềm chế được thì anh sẽ cùng họ với em được chứ?"

*秀色可餐 (tú sắc khả xan): là một thành ngữ của Trung Quốc, sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn thôi đã thấy no rồi, khỏi cần ăn cơm.

"Phác Nam nghe hay cái rắm ấy, em bắt sai trọng điểm rồi."

"Em nghe anh này, suy nghĩ nghiêm túc một chút, tình cảm cần phải tích lũy dần dần, chậm rãi đến gần từng chút một, lỡ như lúc ngủ em không nhịn được đè Điền Chính Quốc xuống, người ta không bị em dọa chạy mới là lạ ấy. Em suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ vào! Đừng vì sung sướng nhất thời mà vứt bỏ thời gian tốt đẹp trong tương lai của hai đứa!"

Nửa tiếng sau, Phác Trí Mân bị Lý Nam tận tình khuyên bảo tẩy não thành công, tức giận xông về nhà, bày ra vẻ mặt nhăn nhó khó chịu với hắn.

"Lườm anh làm cái gì, anh nói đâu có sai." Lý Nam vô tội nhún vai.

"Em nói cho anh biết, em tuyệt đối không phải vì mấy câu nói lời ngon tiếng ngọt của anh nên mới từ bỏ cơ hội chung chăn chung gối với Điền Chính Quốc!" Phác Trí Mân cảnh cáo hắn không nên quá đắc ý, buông ra lời nói hùng hồn, "Sớm muộn gì cũng có một ngày, em phải ngủ với Điền Chính Quốc!"

"Ờ ờ, lý tưởng rất tốt đẹp đấy." Lý Nam trả lời qua loa, giúp Phác Trí Mân cất áo khoác vừa cởi ra.

"Thật đó! Em là vì thấy bọn họ có chuyện cần nói, hiểu chuyện không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên mới tự đưa ra việc muốn về nhà."

"Wow!" Lý Nam vỗ tay cực kỳ phối hợp, "Thật hiểu chuyện nha! Không ngờ em lại tinh ý như vậy đấy!"

Phác Trí Mẫn rõ ràng được khen ngợi nhưng không hề vui chút nào: "..."

Đưa Phác Trí Mân về nhà, Mẫn Doãn Kỳ không vội vàng lái xe rời đi, châm một điếu thuốc cho Điền Chính Quốc ở ghế phụ lái, nói, "...Chẳng trách đạo diễn mạo hiểm đắc tội với chúng ta cũng phải giúp Bạch Dĩ Diêu xin tha thứ, thì ra là cậu ta trèo lên pho tượng Phật mặt cười Đường Vạn Phong này."

Đường Vạn Phong rất nổi tiếng trong giới, gặp ai cũng cười tủm tỉm, hắn trèo lên từ tầng thấp nhất, cũng là bán mông để leo lên, cho nên vô cùng biết hành hạ người khác. Đường Vạn Phong không phải là cậu ấm thế gia đại tộc như Trịnh Hiệu Tích, cần mặt mũi, trong nhà có bề trên nhìn chằm chằm ở phía sau, mặc kệ chơi thế nào cũng không được làm ra rắc rối lớn gì.

Hắn không cần thể diện, nghe nói còn từng dính kiện cáo liên quan đến mạng người, chơi chết một người mẫu trẻ ở trên giường.

Đường Vạn Phong từng vung tiền như rác để theo đuổi Điền Chính Quốc, là kiểu theo đuổi quang minh chính đại, Điền Chính Quốc chưa bao giờ để ý đến hắn, nhưng không chịu nổi việc Đường Vạn Phong liên tục đầu tư, Điền Chính Quốc không muốn, nhưng có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất phim tranh giành.

Các nhà đầu tư tiền bạc rủng rỉnh không đắc tội nổi, Điền Chính Quốc bèn dứt khoát sử dụng nguyên tắc có mắt như mù, coi như hắn không tồn tại.

Có lẽ thật sự giống như lời Kim Thái Hanh nói, Đường Vạn Phong chính là người có máu M, rất hưởng thụ thái độ lạnh nhạt của Điền Chính Quốc, toàn tâm toàn ý đầu tư cho các bộ phim điện ảnh, phim truyền hình của anh, cũng không đưa ra yêu cầu gì khác.

"Quan tâm cậu ta làm gì."

Điền Chính Quốc không vui khi nhắc đến chuyện này, cảm giác bị thèm muốn khiến anh khó chịu, "Gặp chiêu phá chiêu* thôi."

*见招拆招 (Kiến chiêu sách chiêu): gặp vấn đề nào thì có phương pháp tương ứng để ứng phó.

"Em nói đúng." Mẫn Doãn Kỳ mở cửa sổ xe cho thoáng khí, "Hôm nay hắn cũng không nói chuyện giúp Bạch Dĩ Diêu, đoán chừng chỉ là mượn cớ để đến chào hỏi, thuận tiện làm gai mắt em một chút."

"Đừng nói nữa, quả thật rất gai mắt." Điền Chính Quốc cười nhạt một tiếng.

"Sau đó Điền Chính Quốc hỏi, em thật sự không ngủ với tôi sao? Anh không có mặt ở hiện trường! Thật đó, anh không biết anh ấy thu hút đến mức nào đâu!"

Phác Trí Mân nằm sấp trên sofa, Lý Nam ở bên cạnh nhắm mắt đắp mặt nạ nghỉ ngơi, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng không làm trì hoãn quá trình chia sẻ tràn đầy nhiệt huyết của cậu với người khác một chút nào, "...Chính là cái kiểu anh biết đó? Lông mày hơi nhíu lại một chút, àii anh biết Điền Chính Quốc trông đẹp thế nào mà, huơu con trong lòng em lập tức chạy loạn, đụng chảy cả máu, máu động mạch chủ trực tiếp phun ở trên đầu, giống như là đài phun nước vậy!"

"Xin đấy, em đừng nói chuyện kinh dị như vậy nữa." Lý Nam cả kinh, tỏ vẻ em khoe tình yêu đều đẫm máu như vậy sao.

"À à, vậy thì giống như là dòng suối nhỏ." Phác Trí Mân quyết đoán thay đổi thành tính từ khác, "Rồi sau đó..."

Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn weibo vang lên.

【@Điền Chính Quốc: Sao vẫn chưa ngủ thế?】

Nam thần dùng weibo để tán tỉnh tui! Kích thích quá! Đúng là một ý tưởng mới mà!

【@Phác Trí Mân: Nhớ anh! Không ngủ được!】

【@Điền Chính Quốc: ...】

【@Điền Chính Quốc: Xuống lầu, anh vẫn chưa đi.】

【@Phác Trí Mân: Em đến đây! \ (≧▽≦) /】

Ngay cả đồ ngủ Phác Trí Mân cũng lười thay đã phi thẳng xuống lầu, thấy Điền Chính Quốc đang đứng dưới ánh trăng, liền chạy một mạch tới đâm đầu vào trong ngực anh, cọ cọ vài cái trên ngực của nam thần, tóc cũng sắp cọ ra tĩnh điện luôn rồi.

"Bây giờ còn nhớ anh không?"

Điền Chính Quốc chỉ cười, hai tay ôm lấy người đang cọ tới cọ lui trong ngực mình, giống như động vật nhỏ đang đánh dấu lãnh địa.

"Nhớ." Phác Trí Mân lấy hết dũng khí, tiến lại gần xương quai xanh của Điền Chính Quốc hôn một cái, lưu manh đùa giỡn xong thì xoay người chạy thục mạng lên lầu. Cậu chạy ra từ trong thang máy, dựa vào trên vách tường ở hành lang hít sâu, nắm tay tuyên dương tinh thần chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ vẫn phong lưu của mình.

"Chạy... nhanh vậy sao?"

Điền Chính Quốc sững sờ đứng tại chỗ, quay lại nhìn Mẫn Doãn Kỳ ở trong xe, nghe như là đang oán giận, nhưng độ cong ở khóe miệng lại chậm rãi giương lên, "Cũng không phải không cho em ấy hôn, thật là."

Mẫn Doãn Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ ngón giữa với anh.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro