Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ít chuyện cũ bị Kim Thái Hanh gợi lại, Điền Chính Quốc cảm thấy rất lúng túng, nhiệm vụ cấp bách bây giờ vẫn là phải cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Phác Trí Mân. Anh ho khan hai tiếng, giải thích một cách giấu đầu hở đuôi, "Là chuyện từ rất lâu rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt Phác Trí Mân rầu rĩ "Quá nhiều tình địch rồi, nam thần của tui tại sao lại được yêu thích như vậy chứ", cậu nhìn Điền Chính Quốc muốn nói rồi lại thôi, cúi đầu xuống.

"Yên tâm, không theo đuổi được."

Mắt thấy phản ứng của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc vội vàng bổ sung: "Anh không dễ theo đuổi đâu."

"Đúng đó." Kim Thái Hanh gật đầu tự cho là đúng, cũng bổ sung theo, "Nghe nói giám đốc Đường là người có máu M, chỉ thích cái dáng vẻ lạnh nhạt không đếm xỉa này của cậu ấy thôi."

"Cậu nói ít hai câu thì sẽ chết à."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp bùng phát, người đại diện Mẫn Doãn Kỳ đã thay anh ra tay, vừa nói đừng tức giận, vừa túm cổ áo Kim Thái Hanh xách ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ này.

Trong phòng rất yên tĩnh, Điền Chính Quốc thăm dò, dè dặt nắm lấy tay của cậu.

"Đừng, dính quá." Phác Trí Mân tránh ra theo phản xạ.

"..."

Trong lòng Điền Chính Quốc sững sờ, cho rằng Phác Trí Mân không thích mình quá dính người, thầm nghĩ chỉ là sờ tay mà thôi, không cần phải ghét bỏ anh như vậy chứ, sau đó thấy Phác Trí Mân rút một tờ khăn giấy, kẹp ở giữa hai bàn tay, nghiêm túc lấy tay vỗ nhẹ -- đợi khi xúc cảm trong lòng bàn tay không dính như lúc nãy nữa, lại đưa tay cho Điền Chính Quốc.

"Nè." Phác Trí Mân hậu tri hậu giác nói, "Được rồi đấy."

Cho nên Phác Trí Mân không ghét bỏ anh, mà là kem dưỡng da tay trên tay quá dính. Nhận ra được điểm này, tâm trạng của Điền Chính Quốc liền tốt lên, nhìn hai bàn tay đang giơ ra trước mặt, không chút do dự nắm lấy chúng vào trong lòng bàn tay mình.

"Không sao đâu."

Khi cuộc trò chuyện thực sự được bắt đầu, trái lại là Phác Trí Mân mở miệng an ủi anh, "Em biết có rất nhiều người thích anh, anh đẹp trai như vậy mà. Em đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi."

"Ừm...?"

"Em sẽ cố gắng làm một người thích anh nhất." Phác Trí Mân học theo trò cũ trong phim thần tượng, nắm lấy tay Điền Chính Quốc để ở trước mặt, muốn hôn một cái, lại cảm thấy không có sự đồng ý của người ta, có hiềm nghi đang giở trò lưu manh.

Thế là tay của Điền Chính Quốc bị lật lại, Phác Trí Mân cúi đầu, hôn tay mình một cái.

Bầu không khí đúng là bầu không khí mập mờ, còn hôn tay ai, tùy ý đi.

"Cho nên, sau này anh cũng sẽ thích em nhất." Không biết là lấy tự tin từ đâu, câu này của Phác Trí Mân nói ra với âm vang mạnh mẽ, vô cùng chắc chắn, khiến Điền Chính Quốc lòng dạ rối bời, một hồ nước xuân lăn tăn gợn sóng đều muốn tràn ra ngoài.

"Tại sao lại tự hôn mình?"

Điền Chính Quốc hiếm khi xấu hổ, anh không muốn lộ rõ ra, liền chuyển trọng điểm chú ý, "...Vừa nãy không phải là muốn hôn anh sao?"

"Hì hì." Phác Trí Mân ngẩng đầu rụt rè cười với anh, chiếc răng lệch nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ đáng yêu, "Em xin lỗi. Lần sau có cơ hội sẽ bổ sung nha, được không anh?"

"Được." Điền Chính Quốc cũng cười, "Một lời đã định."

Khi Mẫn Doãn Kỳ kéo Kim Thái Hanh đi dạo một vòng xong quay về, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trong phòng tràn ngập không khí màu hồng phấn, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người... Rõ ràng đã cố ý để lại không gian, muốn cho Điền Chính Quốc giải thích rồi dỗ dành Phác Trí Mân.

Nhưng nhìn có vẻ khá giống là Điền Chính Quốc được người ta dỗ dành?

Một lát sau, các loại đồ ăn khuya được mang lên, Điền Chính Quốc múc cho Phác Trí Mân một bát cháo hải sản trước, nhìn ánh mắt cậu lấp lánh ánh sao "Không có chút mùi tanh nào luôn, thật sự siêu siêu ngon", cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt lên theo.

Nói thế nào được nhỉ, bạn nhỏ Phác Trí Mân ăn quá ngon.

Tiếc là mấy ngày nữa Điền Chính Quốc phải đi chụp ảnh cho trang bìa tạp chí thời trang, nghe nói yêu cầu phải cởi trần một chút, Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm xem anh ăn gì như kẻ thù, sợ nghệ sĩ nhà hắn ăn mất hết cơ bụng.

Điền Chính Quốc ăn mấy miếng tượng trưng liền đặt đũa xuống, anh vì duy trì dáng người mà phải ăn nhiều bữa ức gà như vậy, không thể thất bại trong gang tấc ở đây được.

Sau khi Phác Trí Mân hiểu rõ tình huống, nhìn Điền Chính Quốc không dám động đũa cực kỳ tủi thân, nhịn không được giơ tay xoa đầu anh, giống như đang vuốt ve chó con, có chút đau lòng cảm thán: "Đứa nhỏ đáng thương."

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người đại diện và bạn tốt, trong lòng đứa nhỏ đáng thương Điền Chính Quốc vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, anh vô thức hơi nghiêng đầu một chút, để cho tư thế vuốt ve của Phác Trí Mân càng thuận tay hơn.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro