Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trao đổi trò chuyện căn bản do Mẫn Doãn Kỳ hoàn thành, Điền Chính Quốc chỉ ngồi bất động ở đó, như thể chuyện không hề liên quan đến mình.

Kim Thái Hanh ngoại trừ việc thầm lẩm bẩm một câu kia, cũng không có bất kì động tĩnh gì, thế nên Phác Trí Mân bèn theo đám đông giả vờ mình không tồn tại, nhưng ngồi im không động đậy lại quá nhàm chán, ngón tay giấu dưới gầm bàn động đậy, động đậy một lát thì chuyển sang gẩy gẩy vết rách trên quần jean của mình.

Điền Chính Quốc chú ý tới hành động nhỏ của cậu, cúi đầu, nắm lấy ngón tay không an phận của Phác Trí Mân.

"...Cũng không có gì, chỉ là đã lâu không thấy Chính Quốc, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy về việc đầu tư cho bộ phim tiếp theo."

"Cảm ơn sự yêu mến của giám đốc Đường."

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, Phác Trí Mân đang suy nghĩ có gì đó không thích hợp, ánh mắt lén lút nhìn lên trên, nghe thấy Mẫn Doãn Kỳ bối rối từ chối hắn nhưng cũng không mất phép lịch sự, "Chuyện đầu tư tìm đạo diễn để nói là được rồi, hoặc nếu như giám đốc Đường không chê, cũng có thể nói chuyện với tôi một chút."

"Thế nào, Chính Quốc không muốn nói chuyện sao?"

Người đàn ông áo mặc sơ mi hoa nhìn hắn như cười như không, không có dấu hiệu tức giận, giống như cảnh tượng này đã từng xảy ra vô số lần, thái độ giải quyết lẫn nhau đều rất thành thạo.

"Chính Quốc chỉ là nghệ sĩ, cậu ấy không tham gia vào những chuyện này."

Trên mặt Mẫn Doãn Kỳ vẫn treo ý cười như cũ, ngăn cản trót lọt chuyện này, sau đó hắn chuyển chủ đề nói chuyện sang hạng mục đầu tư khác, cũng không trực tiếp khiến cái người gọi là giám đốc Đường kia quá khó xử. Mọi người duy trì sự giả dối và hữu nghị ngoài mặt, nhưng thực tế đều biết đối phương mấy cân mấy lạng, lòng dạ gì đó đều ngầm giấu đi.

"Tay hơi khô." Không quan tâm đến ánh mắt như hổ rình mồi của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, Điền Chính Quốc nắm lấy mấy ngón tay của Phác Trí Mân, sờ một chút, nhẹ giọng nói.

"Hả?"

Phác Trí Mân đang nghĩ cái người gọi là giám đốc Đường có phải muốn dùng quy tắc ngầm hay không, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang bị ngấp nghé, bình thản ung dung tìm kem dưỡng da tay ở trong túi mà Mẫn Doãn Kỳ mang theo, sau đó nặn ra một chút kem dưỡng màu trắng, tự mình bôi cho cậu.

Ánh mắt của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa tối sầm lại, nói chuyện qua loa với Mẫn Doãn Kỳ vài câu, toàn tâm toàn ý đều đang chú ý đến nhất cử nhất động của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không hề phản ứng, cho đến khi tầm mắt của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa chuyển sang Phác Trí Mân, bắt đầu quan sát cậu từ trên xuống dưới, anh mới đứng lên chào hỏi: "Giám đốc Đường."

Không ai phát hiện, lúc anh đứng lên, vừa vặn chắn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.

"Ồ, Chính Quốc à."

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa không so đo việc thiếu lễ phép trước đó của anh, cũng không quan tâm Điền Chính Quốc bất ngờ lễ phép là vì cái gì. Chỉ nhếch khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy, giống như... đang nhìn một con mồi phải quyết tâm có được.

Điền Chính Quốc bằng lòng ra mặt, sự việc liền trở nên đơn giản hơn nhiều, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa sợ anh mất hứng, không dám nói cái khác, tùy ý hỏi han vài câu xong liền rời khỏi phòng, toàn bộ quá trình Bạch Dĩ Diêu không nói gì, chỉ đi theo phía sau người đàn ông.

Cửa vừa đóng lại, Mẫn Doãn Kỳ biết thói quen của Điền Chính Quốc, lập tức đưa khăn ướt cho anh.

Điền Chính Quốc lấy một tờ khăn ướt, lau sạch sẽ bàn tay vừa mới cầm vào tay người đàn ông kia, không bỏ qua một góc nào, mí mắt anh cụp xuống, tạm thời nhìn không ra cảm xúc gì.

"Có xong hay chưa hả." Kim Thái Hanh trợn trắng mắt không che giấu chút nào, "Hắn ta làm không chết được cậu thì cũng phải khiến cậu ghê tởm đến chết."

Đối với lời nói thẳng thắn của Kim Thái Hanh, Mẫn Doãn Kỳ nhìn hắn một cái, hiển nhiên cũng ấp ủ quan điểm như vậy, trái lại Điền Chính Quốc bị quấy rối thì yên lặng, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Bạch Dĩ Diêu đi theo hắn ta?"

"Rõ như ban ngày."

Kim Thái Hanh nhún vai, nhìn ra được hắn vô cùng chán ghét người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, nói năng không thương xót: "Hai người 0 ở cùng nhau thì có thể làm được gì? Mài mông lẫn nhau à?"

"Nói chuyện chú ý một chút." Mẫn Doãn Kỳ ngăn cản hắn, "Người vẫn chưa đi xa đâu."

"Vốn dĩ chính là, chị em cạ bum búm, thiên lôi đánh đùng đùng* đã từng nghe chưa?"

*Mình tra baidu câu sau của câu này là "Chị em 69, thiên trường địa cửu": Ý là hai 0 sẽ không có kết quả.

"Đừng nói nữa." Điền Chính Quốc làm dấu trên miệng bằng ngón trỏ, ý bảo hắn im mồm lại, hơi căng thẳng nhìn về phía Phác Trí Mân, Kim Thái Hanh có đôi khi nói chuyện không ra làm sao cả, đừng dạy hư bạn nhỏ.

Bé cưng Phác Trí Mân tò mò giơ tay lên, đặt câu hỏi, "Ờm... Tại sao cậu biết hắn ta là 0 thế?"

"Cái này còn ai không biết chứ? 0 lẳng lơ có tiếng trong giới."

Kim Thái Hanh không thể kịp thời tiếp nhận được thông điệp, mạnh mẽ dứt khoát phổ cập khoa học cho cậu, "Hơn nữa, trước kia hắn ta một lòng một dạ muốn gạ Điền Chính Quốc, không phải 0, chẳng lẽ hắn còn muốn đè người khác?"

Điền Chính Quốc: "..."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro