Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi tuyệt vời mà Phác Trí Mân tìm được chính là cầu trượt, thuộc khu vui chơi của trẻ em, không gian của phòng nhỏ bên dưới nó hiển nhiên không rộng, hai người ngồi vào đầu gối đều chạm vào nhau, cần phải tách ra một chút, ngồi so le mặt đối mặt.

Không gian kín mít, bầu không khí yên tĩnh đến mức có chút mờ ám.

"Lần trước anh nói em gái anh sắp đính hôn." Phác Trí Mân không biết nói chuyện gì, "Em phải tặng bao nhiêu thì được đây?"

"Em không cần nghĩ đến việc này đâu." Nhắc tới việc này, Điền Chính Quốc vô cùng săn sóc tiếp lời, "Anh đã chuẩn bị phần của cả hai bọn mình rồi. Đến lúc đó em chỉ cần tham dự cùng anh là được."

"Vậy sao được?" Phác Trí Mân khá khó hiểu: "Em chắc chắn phải trả tiền."

"Thật sự không cần mà." Điền Chính Quốc sờ tay cậu một chút, dáng vẻ tự nhiên, "Đừng tính toán quá rõ ràng với anh như vậy."

"Không phải, tiền nhiều tiền ít thì cũng đều là chút tấm lòng của em."

Phác Trí Mân bị anh sờ tay, đầu óc có chút choáng váng, nhưng cuối cùng vẫn không bị sắc đẹp của Điền Chính Quốc mê hoặc, khó khăn phát biểu ý kiến, "...Em thêm một số 0 nữa cũng được mà."

Nếu là tiệc đính hôn của em gái, số tiền mừng của Điền Chính Quốc chắc chắn sẽ rất nhiều, Phác Trí Mân nghĩ rồi lại nghĩ, không lựa chọn phùng má giả làm người mập*, dù sao chuyện cậu thiếu tiền thì ai cũng biết, nhưng thiếu tiền là một chuyện, bày tỏ tấm lòng lại là một chuyện khác.

*打肿脸充胖子 (Phùng má giả làm người mập): ý chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.

Cho dù thêm một số 0, cũng xem như là đã biểu đạt lời chúc phúc chân thành của Phác Trí Mân.

"Được rồi."

Có lẽ là hiểu được ý của cậu, Điền Chính Quốc không cự tuyệt nữa, nghĩ để Phác Trí Mân tặng mấy nghìn tệ tượng trưng cùng chung vui, "Vậy anh thay mặt Miểu Miểu cảm ơn em trước."

Điền Miểu Miểu là tên của em gái anh, bởi vì thầy bói nói đứa nhỏ này ngũ hành thiếu nước*.

*Miểu Miểu (淼淼): tên này có 3 bộ thủy (nước) ghép lại tạo thành một chữ, cũng có nghĩa là "(nước) mênh mông, mênh mang".

"Khách sáo gì chứ." Phác Trí Mân vô duyên vô cớ thẹn thùng, cậu hơi nghiêng người, ngón tay rảnh rỗi cào lên lưng ghế, giọng nói khe khẽ giống như tiếng muỗi kêu, "Đều là người một nhà mà."

Điền Chính Quốc chỉ cười không nói gì.

Máy quay lại bắt đầu quay, chơi vòng quay ngựa gỗ chậm chạp, xe điện đụng, vòng đu quay, và đáng nhắc đến là tiệc trà của Alice, một trò chơi ấm áp tốt đẹp như vậy, nhưng từ sau khi Điền Chính Quốc điều khiển bàn xoay tròn ở giữa, cái cốc liền bắt đầu xoay đến điên cuồng, vòng lớn xoay quanh vòng nhỏ, xoay đến mức Phác Trí Mân choáng váng, chân cũng mềm nhũn.

Chờ chơi xong những trò trẻ con kia, Phác Trí Mân một mình đứng dưới thuyền hải tặc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

"Sợ không?" Điền Chính Quốc đi tới, hỏi cậu, "Không sao thật mà, anh có thể lên một mình."

"Nếu sợ, sẽ có phúc lợi sao..." Phác Trí Mân bất động, trong miệng nói lẩm bẩm.

"Hả? Em nói gì thế?"

Điền Chính Quốc không nghe rõ, một giây sau, chỉ thấy Phác Trí Mân nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

"Không có gì." Suy nghĩ một lúc lâu, Phác Trí Mân lắc đầu: "Cùng nhau lên đi."

Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng của tàu hải tặc, vị trí kích thích nhất, máy quay phim chỉ có thể quay được phần thân trên, nhân lúc máy móc vẫn chưa kịp khởi động, Phác Trí Mân nhỏ giọng dò hỏi Điền Chính Quốc, nếu sợ có thể nắm lấy anh được không.

"Có thể."

Điền Chính Quốc thích các trò chơi kích thích, càng thích tiếp xúc thân mật với Phác Trí Mân, không cần nhiều lời, anh đã chuẩn bị sẵn tay của mình, "Em tùy ý nắm, không cần khách sáo đâu."

"Vâng." Phác Trí Mân gật đầu xem cái chết như không, mím môi.

Thuyền hải tặc chậm rãi khởi động, đột ngột lên cao, đột ngột xuống thấp, biểu cảm của Điền Chính Quốc có chút khó nói thành lời, mà Phác Trí Mân toàn bộ quá trình đều sờ vào đùi của người nào đó, trái lại không sợ hãi như trong tưởng tượng, la hét vài tiếng liền thôi.

Một lần mạo hiểm ngồi thuyền hải tặc, đổi lấy phúc lợi đùi của Điền Chính Quốc, không thiệt không thiệt.

"..."

Lúc sắp kết thúc, quay đầu đụng phải ánh mắt bối rối của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân sợ bị trách móc cấp tốc xóa sạch trách nhiệm, nanh vuốt kia cũng thu lại, phá hủy chứng cứ phạm tội, "Là do anh nói để em tùy ý nắm!"

"Ừm." Điền Chính Quốc sững người thừa nhận, "Là lỗi của anh."

"Cũng không phải."

Phác Trí Mân cuối cùng cũng không có vô liêm sỉ như vậy, thấy Điền Chính Quốc không tức giận cũng không mắng cậu giở trò lưu manh, liền sờ gáy chột dạ cười, "Hai chúng ta mỗi người một nửa trách nhiệm đi. Chân của anh, sờ vào rất cứng đó."

"Còn có chỗ cứng hơn nữa." Điền Chính Quốc vô tội nói, "Em muốn sờ không?"

Nam thần thế mà lại nói lời đen tối với tui. Phác Trí Mân choáng váng nghĩ: Chúa ơi, tui là người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi!

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro