Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Mọi chuyện chính là như vậy, tuy nhiên anh chỉ tiến cử em với đạo diễn Lê thôi, cụ thể như thế nào, còn phải xem hiệu quả của buổi thử vai và ý của đạo diễn."

Điền Chính Quốc không che giấu, nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Phác Trí Mân, anh tin Phác Trí Mân không phải là một người ngang ngược, đối với bất kỳ diễn viên nào mà nói, cơ hội tốt như vậy, từ bỏ mới là thật sự ngu ngốc.

Chỉ có điều, từ đầu đến cuối Điền Chính Quốc sẽ không can thiệp vào quyết định của cậu, chỉ cần Phác Trí Mân vui vẻ là được rồi.

"Cảm ơn anh, cục cưng~!"

Quả nhiên, một giây sau, ánh mắt Phác Trí Mân lấp lánh bổ nhào vào trong lòng anh, đầu nhỏ cọ cọ cảm thán, "Anh tốt với em quá đi~~~~"

"Không có đâu."

Giống như có thể nhìn thấy dấu ngã (~) ở cuối câu bập bềnh trước mắt, mặc dù là một loại phản ứng như trong dự liệu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Phác Trí Mân vui như vậy, Điền Chính Quốc vẫn cực kỳ vui vẻ, "Chuyện nhỏ thôi mà, có thể giúp được em là tốt rồi."

Lúc trước có lẽ Phác Trí Mân còn có thể từ chối một phen, dù sao bọn họ cũng chưa có quan hệ gì, danh bất chính ngôn bất thuận.

Nhưng bây giờ Điền Chính Quốc là bạn trai của cậu, bạn trai để tâm đến sự nghiệp của mình như vậy, Phác Trí Mân vui còn không kịp nữa là.

"Phần tâm ý này của anh làm em rất cảm động đó."

Nghe vậy, Phác Trí Mân vô cùng vừa lòng nói, móng vuốt còn sờ tới sờ lui trên cơ ngực của Điền Chính Quốc, chấm mút đến mức cả mặt đều cực kỳ thỏa mãn.

Cuối cùng, trong giọng điệu xúc động của cậu còn mang theo vài phần vui sướng: "Không nghĩ tới luôn đó, Phác Trí Mân em cũng có ngày được ăn bám*."

*Nguyên văn là 吃软饭 (ăn cơm mềm): thường chỉ những người đàn ông vô năng sống dựa vào phụ nữ.

Loại chuyện ăn bám này, không cần phải nói một cách kiêu ngạo như vậy chứ, Điền Chính Quốc dở khóc dở cười.

"Tóm lại là chờ thông báo của đạo diễn đi, đến lúc đó sẽ đi thử vai. Anh tin em có thể làm được."

"Vâng, em sẽ không làm anh mất mặt đâu."

Phác Trí Mân bỗng dưng nổi lên một cỗ ý chí mạnh mẽ, Điền Chính Quốc ra mặt tiến cử cậu với đạo diễn, không biết sau lưng đã phải nợ bao nhiêu ân tình, vậy nên cậu cũng tuyệt đối không thể làm Điền Chính Quốc thất vọng được.

Nghĩ đến đây, Phác Trí Mân mím môi cam đoan nói, "Em nhất định sẽ cố gắng nỗ lực để lấy được vai diễn này, nếu không lấy được, em sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Điền Chính Quốc trêu cậu.

"Sẽ..." Khí thế của Phác Trí Mân ngay lập tức yếu đi, thăm dò nói, "Xin lỗi anh?"

"Cần em xin lỗi làm cái gì."

Điền Chính Quốc không chút để ý xoa đầu cậu, đổi một lợi thế khác, "Sẽ đến nhà anh ngủ cùng anh."

"Àiii, vậy thì có gì đâu." Phác Trí Mân xấu hổ nói, "Nếu anh muốn thì lúc nào cũng được mà."

Còn bổ sung thêm một câu: "Em ngủ ngoan lắm đó."

"..."

Điền Chính Quốc bật cười, loại kịch trêu ghẹo không thành mà còn bị thả thính lại này, thật sự là trình diễn hết lần này đến lần khác mà.

Nhưng có thể làm gì được đây, ai bảo Phác Trí Mân thẳng thắn, chuyên nghiệp như vậy, yêu đến mức không hề giữ lại chút nào, dâng tất cả sự nhiệt tình và tín nhiệm của mình cho anh.

Giống như động vật nhỏ, chớp mắt nằm trên mặt đất, vĩnh viễn chỉ để lộ cái bụng mềm mại nhất cho Điền Chính Quốc.

"Trí Mân."

"Dạ?" Phác Trí Mân vừa mới phát ra một âm tiết, đã bị Điền Chính Quốc nghiêng người tới bịt kín môi, vừa mất tập trung một chút, đầu lưỡi cũng đã tiến sâu vào và đảo loạn ở bên trong.

Theo bản năng ôm cổ anh, Phác Trí Mân cũng cố gắng đáp lại, đầu lưỡi của hai người dây dưa qua lại, không kịch liệt, nhưng lại vô cùng triền miên, Điền Chính Quốc vừa hôn vừa đè người xuống sofa, một tay luồn vào dưới lớp áo sơ mi.

Phác Trí Mân giật mình, cảm nhận được bàn tay của Điền Chính Quốc đang vuốt ve cơ thể cậu, càng ôm chặt cổ đối phương hơn nữa.

Cùng với những động tác tiếp theo, nụ hôn này cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt, càng ngày càng trở nên hung hăng hơn.

"Ha... ưm..."

Ngay lúc sắp cọ xát ra lửa*, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, có lẽ là Lý Nam đi mua hoa quả đã về. Điền Chính Quốc tỉnh táo lại trước tiên, rút tay ra khỏi bên trong quần áo của Phác Trí Mân, đỡ cậu ngồi dậy.

*Nguyên văn là 擦枪走火 (Sát thương tẩu hỏa): Lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng không cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

Phác Trí Mân dựa vào người anh thở hổn hển, trên môi vẫn còn loang loáng ánh nước, dáng vẻ động tình.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro