Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em hiểu rồi."

Phác Trí Mân tin lời của Điền Chính Quốc vô điều kiện, huống chi biểu cảm lúc này của Điền Chính Quốc, có thể nói là chân thành đến mức không thể chân thành hơn được nữa, "...Em sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng* bọn họ đâu, anh yên tâm."

*Nguyên văn là 委曲求全 (ủy khúc cầu toàn): miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (duy trì, giữ gìn...). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ.

"Em chỉ yêu mình anh."

Nói xong, cậu ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái.

"Cảm ơn em."

Tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng hội tụ thành một dòng sông, tâm trạng u ám và tiêu cực, tất cả đều tiêu tan vì nụ hôn này của Phác Trí Mân. Điền Chính Quốc muốn cảm ơn sự tin tưởng của Phác Trí Mân, cảm ơn vì cậu đã không truy hỏi đến cùng, càng muốn cảm ơn cậu có thể thích mình.

Cần phải có rất nhiều rất nhiều tình yêu, bản thân này mới có thể lấp đầy.

"Cảm ơn cái gì chứ." Phác Trí Mân xấu hổ, lẩm bẩm nói, "Cũng không biết dùng hành động để bày tỏ một chút."

Điền Chính Quốc nhận được ám thị này, anh biết lắng nghe cúi đầu xuống, đè Phác Trí Mân nằm dưới thân mình hôn môi, vừa hôn vừa sờ cậu, thở gấp hỏi anh có thể ăn em không.

Sắp bị giọng nói khàn khàn vang lên bên tai làm tan chảy, Phác Trí Mân ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, cảm nhận được mông của mình bị người ta xoa, một trải nghiệm rất thần kỳ, nhưng bởi vì người kia là Điền Chính Quốc nên không muốn chống cự.

Có phải cậu cũng nên có qua có lại sờ mông anh hay không?

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Phác Trí Mân lại cảm nhận được cái thứ đang chống ở giữa bọn họ to lên.

Điền Chính Quốc cứng rồi. Đều là đàn ông, cậu cũng cứng lên kha khá.

Hai người âu yếm mơn trớn nhau, làm những chuyện thân mật cùng nhau, không biết có bao nhiêu sung sướng. Tuy nhiên đến bước cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn đạp phanh, anh dời trận địa, hôn dần dần lên trán, lên má Phác Trí Mân, sau đó xoay người nằm trên giường thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Sao thế anh?"

Ánh mắt Phác Trí Mân lấp lánh ánh nước, thấy Điền Chính Quốc dừng động tác, lại giống như chó con không biết đủ, cọ cọ bò lên người Điền Chính Quốc, mở hai chân ngồi trên thắt lưng anh, lẩm bẩm nói, "Anh hôn em tiếp đi..."

"Ở đây thật sự không lãng mạn... Anh, không thích làm ở đây..."

Điền Chính Quốc muốn nói chuyện, nhưng hai ba lần bị nụ hôn của Phác Trí Mân cắt ngang, anh bị người kia trêu trọc sắp không xong rồi, đồ vật phía dưới cứng đến mức có chút đau. Khóa cửa xong, anh dứt khoát bế Phác Trí Mân vào phòng tắm, dùng tay giúp đỡ lẫn nhau.

Phác Trí Mân giải quyết trước, sau đó nghiêm túc nghiên cứu người anh em của Điền Chính Quốc, cậu dùng tay tuốt vẫn chưa đủ, lúc sau lại ngồi xổm xuống, trong lòng tràn đầy sự tò mò liếm một cái.

Điền Chính Quốc hận không thể cởi quần đánh mông cậu, nhóc con này học hư ở đâu rồi!

Chờ đến khi hai người bọn họ ra khỏi phòng tắm với một tâm trạng thoải mái, sớm đã lỡ giờ cơm tối. Lúc trước người hầu đã đến gõ cửa vài lần, nhưng không ai trả lời, cho nên cũng không quan tâm đến bọn họ nữa.

Điền Diệc Vũ ngồi trên sofa trong phòng khách xem tin tức, Điền Miểu Miểu thấy bọn họ xuống lầu liền chào hỏi một tiếng. Trong lòng cô đang ôm một đứa bé, vị hôn phu cũng ở bên cạnh trông hai mẹ con.

"Ba mẹ ra ngoài rồi, để em bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho các anh."

"Không cần đâu, hâm nóng lại chút đồ ăn là được rồi." Điền Chính Quốc dắt Phác Trí Mân đến nhà ăn, khách sáo nói, "Bọn anh không đói."

Phác Trí Mân lặng lẽ kéo tay áo anh, xoa xoa bụng mình, bày ra vẻ mặt ủ rũ.

"...Chuẩn bị một phần khác đi."

Điền Chính Quốc trầm mặc nhìn anh một lát, trong nháy mắt thỏa hiệp, cũng không để ý khách sáo gì nữa, "Mùi vị đừng nhạt quá, đừng làm mấy món có cà rốt, đừng cho hành và gừng vào trong thức ăn."

"Thêm một phần sườn xào chua ngọt nữa."

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, bổ sung thêm thực đơn. Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt cảm kích của Phác Trí Mân.

Yêu anh cục cưng của em.

Phác Trí Mân cực kỳ cảm động, âm thầm giơ tay lên ngực làm trái tim tặng anh.

Bất ngờ thấy cậu làm nũng(?), Điền Chính Quốc haha cười ra tiếng, tâm trạng rất tốt. Nghe thấy tiếng cười vui vẻ thoải mái của Điền Chính Quốc, hai chị em nhà họ Điền kinh ngạc ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhà ăn.

Vị hôn phu không hiểu tình hình, dường như đã hỏi một câu gì đó, Điền Miểu Miểu chỉ lắc đầu với vẻ mặt phức tạp.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro