Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc ngồi ở hàng thứ hai, hàng đầu tiên là ba mẹ của Điền Chính Quốc cùng một vài họ hàng thân thích.

Lúc trước thời gian quá gấp cho nên chưa kịp chào hỏi, Phác Trí Mân chỉ có thể trừng mắt nhìn cái gáy của bọn họ, lại luyện tập lời thoại chào hỏi ở trong đầu lần nữa.

Không biết có phải là ảo giác của Phác Trí Mân hay không, cậu luôn cảm thấy Điền Chính Quốc về nhà giống như một sợi dây đàn đang căng, cả người đều thay đổi. Từ đầu đến cuối, Điền Chính Quốc đối xử với Phác Trí Mân rất kiên nhẫn, giới thiệu cho cậu từng đồ vật trang trí trong nhà, dẫn cậu đi làm quen với em trai em gái, dịu dàng săn sóc không thể bắt bẻ.

Nhưng Phác Trí Mân cảm thấy bất thường ở trong lòng.

Phác Trí Mân cảm thấy, Điền Chính Quốc ngồi ở đây, nhưng lại không thích nơi này một chút nào. Anh không quyến luyến với nhà mình, hoàn toàn là thái độ giải quyết chính sự.

"Chính Quốc." Phác Trí Mân nhỏ giọng gọi anh, "Lát nữa buổi lễ kết thúc rồi, chúng ta vẫn phải ở lại đây sao?"

"Em muốn ở lại không?" Điền Chính Quốc dỏng tai lên nghe, sau đó nhẹ nhàng hỏi ý kiến của cậu.

"Em... không muốn."

Tin vào trực giác trong lòng mình, Phác Trí Mân lắc đầu, quả nhiên thấy nét mặt của Điền Chính Quốc giống như là thở phào nhẹ nhõm, thì ra cậu cũng không muốn ở lại đây.

Vậy cái kịch bản người xấu này, cứ để mình diễn đi. Phác Trí Mân nghĩ, dùng giọng điệu phàn nàn ung dung nói, "Em không thích bầu không khí này, quá nghiêm túc, cảm giác sẽ không thể nuốt được cơm. Lát nữa chúng ta vẫn nên về đi."

"Được." Điền Chính Quốc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, "Nghe em."

Đáng tiếc là kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Lễ đính hôn của Điền Miểu Miểu vừa kết thúc, khách mời còn chưa rời đi, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân đã được mời đến đại sảnh ở lầu một của tòa nhà.

"Tối nay ngủ lại ở nhà đi."

Người đàn ông trung niên mở miệng, ngữ khí nói chuyện của ông không cho phép phản bác, vừa nhìn đã biết là quen làm lãnh đạo ở bên ngoài, "Người bạn này của con, Miểu Miểu nói cậu ấy tên là gì ấy nhỉ, cũng có thể ở lại... Tiểu Lý, lên lầu dọn dẹp một phòng cho khách đi."

"Vâng, tiên sinh." Người hầu cúi đầu trả lời.

"Không cần đâu."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hờ hững, dứt khoát nói rõ tình hình với bọn họ, "Trí Mân ở phòng của con."

"Chính Quốc à, ba con không có ý đó, ông ấy muốn nói giường của con quá nhỏ, đến lúc đó lại phải chen chúc với khách." Bạch Nga tự cho mình là người tốt bụng đi ra giảng hòa, "Chúng ta cũng không thể tiếp đón khách không chu đáo được."

"Em ấy không phải khách." Điền Chính Quốc giữ vững quan điểm, "Trí Mân là người yêu con, đương nhiên phải ngủ trong phòng của con."

Phác Trí Mân nhìn bọn họ người tới người lui khẩu chiến, trợn tròn mắt, lời thoại đã nghĩ kỹ không nói ra được, cũng hoàn toàn không tìm được cơ hội để chen vào cuộc đối thoại của gia đình này.

"Ba, ba cứ nghe theo sắp xếp của anh cả đi."

Cuối cùng vẫn là Điền Diệc Vũ lên tiếng, vẻ mặt của hắn nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, "Dù sao người cũng là do anh ấy dẫn về."

【 Ân oán hào môn 】【Một trăm mẹo của con dâu hào môn】 【Dạy bạn cách làm thế nào để lấy lòng ba mẹ chồng】

Phác Trí Mân nằm trên giường than thở, trang web trên điện thoại hiển thị một loạt các tài liệu tìm kiếm có liên quan. Điền Chính Quốc đến chỗ em gái tặng quà dặn dò các thứ xong, sợ Phác Trí Mân đang chờ một mình buồn chán, ngay cả thời gian gặp cháu trai nhỏ một lần cũng không có đã vội vàng lên lầu tìm cậu.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, Điền Chính Quốc rón rén trèo lên giường, cố ý đè lên người Phác Trí Mân, cướp điện thoại của cậu, "Đang xem cái gì thế?"

"Không có gì."

Điền Chính Quốc lo sẽ đè nặng cậu bèn đổi tư thế, để cho Phác Trí Mân xoay người nằm rất thoải mái, "Não em sắp sập nguồn rồi, phức tạp quá đi mất."

"Trí Mân, em nghe anh nói."

Nhìn lướt qua nội dung trên trang web vài lần, Điền Chính Quốc nằm nghiêng trên giường, một tay anh chống đầu, tay còn lại ôm eo Phác Trí Mân, chậm rãi nói,"...Em không cần phải lấy lòng bọn họ."

"Có lẽ em sẽ cảm thấy anh kỳ lạ, cảm thấy anh máu lạnh. Nhưng anh muốn nói thật với em. Thực ra, so với bọn họ... anh càng để ý đến cảm nhận của em hơn."

"Những lời này của anh không phải là đang dỗ dành em đâu."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro