Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ đính hôn của Điền Miểu Miểu được tổ chức ở sân sau của nhà họ Điền, lái xe đi thẳng qua gác cổng, cuối cùng dừng xe ở cửa lớn, Phác Trí Mân vô cùng ngạc nhiên nhận ra, người bên cạnh mình thế mà lại là con cháu nhà giàu lấp la lấp lánh.

Nhìn tòa nhà tráng lệ một cái, lại nhìn Điền Chính Quốc một cái, Phác Trí Mân âm thầm nuốt nước miếng.

"Sao anh lại có tiền như vậy chứ?"

"Là nhà họ Điền có tiền, anh..."

Nghĩ đến cát xê của mình cũng có giá cao ngất trời, Điền Chính Quốc dừng lại, giọng điệu ngập ngừng nói, "Cũng không tệ lắm."

"Bây giờ em không nuôi được anh, anh sẽ ghét bỏ em sao?" Phác Trí Mân nghẹn ngào hỏi anh.

Anh luôn cảm thấy em có nhầm lẫn với vị trí của mình.

"Sẽ không."

Trong lòng trêu chọc thì trêu chọc, nhưng thấy dáng vẻ Phác Trí Mân không tự tin như vậy, Điền Chính Quốc vẫn có chút đau lòng, anh dịu dàng dỗ dành người ta, "Nuôi không được thì sao, đổi lại thành anh nuôi em là được. Chúng ta không cần phải so đo chuyện này."

"Nhưng mà em muốn đối xử tốt với anh cơ." Phác Trí Mân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Anh cũng muốn mà." Điền Chính Quốc cười, "Dù sao em cũng phải cho anh một cơ hội thể hiện chứ?"

"Vậy sao..." Phác Trí Mân bị thuyết phục, cậu vừa định tiếp tục thảo luận về vấn đề này, lại nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một bóng dáng, nhìn về bên này rất chuyên chú.

Thị lực của Phác Trí Mân rất tốt, nhận ra đó là một chàng trai có khuôn mặt thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

"Sao lại ngây người rồi em?"

Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ thả hồn lên mây của cậu, giơ tay búng vành tai của Phác Trí Mân đầy thân mật, nói, "Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Lấy đồ đi vào thôi."

Khách mời đi vào từ cửa khác, Điền Chính Quốc không phải khách mời, cho nên anh dẫn Phác Trí Mân về nhà trước, quay về căn phòng xa cách đã lâu của mình.

Quản gia và giúp việc ở nhà họ Điền đối đãi với anh bằng thái độ xa lạ, không dám sơ suất chút nào, nhưng cũng không có ý muốn thân cận gì. Điền Chính Quốc chỉ hơi gật đầu với bọn họ rồi dẫn Phác Trí Mân lên lầu.

Phòng ngủ của Điền Chính Quốc gọn gàng sạch sẽ, nhìn ra được đã tốn rất nhiều tâm tư, nhưng nó nhìn có vẻ không giống phòng của một người đàn ông trưởng thành.

Trên bàn bày mô hình bóng đá, trong tủ kính có board game Transformers, Tam Quốc Sát các thứ. Trên tường còn dán poster phim từ nhiều năm trước, chúng sinh động như thật trong kẽ hở của thời gian, phong thái của diễn viên trong poster vẫn còn, ngoài hiện thực sớm đã già đi không còn dáng vẻ như xưa.

Sự nghi ngờ trong mắt Phác Trí Mân rất rõ ràng, Điền Chính Quốc yên lặng chờ cậu tham quan xong, mới lên tiếng giải thích.

"Cấp 3 anh đã chuyển ra ngoài ở rồi."

"Tại sao thế?" Phác Trí Mân có linh cảm, câu trả lời này chắc chắn rất quan trọng đối với Điền Chính Quốc.

"Anh! Dì Vương nói anh về rồi..."

Điền Miểu Miểu tùy tiện đẩy cửa đi vào, nhận ra trong phòng có thêm một người, cô ngạc nhiên, sau đó là vẻ mặt hiểu rõ, "Đây là?"

"Trí Mân, Phác Trí Mân." Điền Chính Quốc giới thiệu với em gái mình, "Người yêu của anh."

Mặc dù giọng điệu của Điền Chính Quốc qua loa, nhưng Phác Trí Mân vẫn vì từ này mà sững sờ một hai giây.

Người yêu... danh hiệu nghe có vẻ rất nghiêm túc, khiến cho người ta không kìm chế được mà rung động.

"Vậy ạ."

Nghe vậy, giọng điệu của Điền Miểu Miểu có hơi khó nắm bắt, cô bừng tỉnh sau khi lơ đãng một chút, đột nhiên nhận ra được Phác Trí Mân vẫn đang bị phớt lờ, liền vội vàng ngẩng đầu cười, chào hỏi cậu, "Lần đầu gặp mặt, tôi là Điền Miểu Miểu, là em gái của Điền Chính Quốc."

"Xin chào." Phác Trí Mân ngượng ngùng sờ đầu, "Tôi là Phác Trí Mân."

Đúng lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, chàng trai cậu nhìn thấy trên bệ cửa sổ lại xuất hiện, trong nháy mắt biểu cảm của Điền Miểu Miểu trở nên kỳ lạ, dường như muốn chắn giữa mấy người bọn họ.

"Xin chào." Chàng trai miễn cưỡng nở nụ cười, tự giới thiệu với cậu, "Tôi là Điền Diệc Vũ."

Họ Điền? Điền Chính Quốc còn có một người em trai sao? Hay đây là anh trai của anh ấy?

Tình huống xảy ra bất ngờ khiến người ta cảm thấy khó hiểu, khuỷu tay Phác Trí Mân chọc chọc Điền Chính Quốc, dùng ánh mắt để truyền đạt cho bạn trai rất nhiều thông điệp phức tạp, trên mặt vẫn treo nụ cười thân thiện, lúng túng chào hỏi nhưng cũng không mất lịch sự, "Xin chào, xin chào."

"Đây là em trai tôi, Điền Diệc Vũ." Điền Miểu Miểu bước tới, giải vây nói, "Là người nhỏ nhất trong nhà chúng tôi."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro