Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng của Điền Chính Quốc. Cậu muốn đi tìm người kia, liền thay áo ngủ trên người trước, đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó còn tình cờ gặp Điền Miểu Miểu ở đầu cầu thang.

"Chào buổi sáng." Điền Miểu Miểu cười cười chào cậu.

"Chào buổi sáng." Phác Trí Mân cũng gật đầu cười híp mắt với cô, một nhà họ Điền to như vậy, dường như chỉ có Điền Miểu Miểu là có vẻ tương đối dễ nói chuyện.

Phác Trí Mân không kiêng dè quá nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi, "Xin hỏi em có biết Chính Quốc đi đâu không?"

"Anh ấy ở dưới lầu." Điền Miểu Miểu muốn nói lại thôi, "Đang... nói chuyện với mẹ em."

Đang nói chuyện với mẹ à? Cho nên cậu có phải tránh đi không?

Không nghe ra ý trong lời này của Điền Miểu Miểu là muốn cậu đi, hay là ngăn cản cậu đi, Phác Trí Mân có chút mông lung, nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đi tìm Điền Chính Quốc.

Dù sao cậu cũng quá xa lạ với gia đình này, chỉ có ở bên cạnh Điền Chính Quốc, mới có thể khiến Phác Trí Mân có một chút cảm giác an toàn.

"...Lúc trước con kết hôn với đàn ông, chẳng phải là muốn chọc tức ba mẹ hay sao..."

"Đừng nói giúp bạn bè cái gì... Cho dù con thật sự muốn giúp bạn bè, đến mức phải mang chuyện hôn nhân của mình ra sao?"

"...Chính Quốc à, tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con vẫn không được sao..."

Loáng thoáng một vài lời nói bay vào trong tai, Phác Trí Mân do dự một lát, cậu nắm lấy lan can cầu thang, không biết nên xoay người lên lầu, hay là kiên trì xuống lầu làm phiền hai mẹ con này.

Tất nhiên, đối với nội dung của toàn bộ cuộc trò chuyện, cậu không có bất kỳ dị nghị gì, ban đầu bọn họ chỉ thỏa thuận kết hôn mỗi người lấy thứ mình cần, Phác Trí Mân sẽ không ngang ngược đến so đo những thứ này.

Thăm dò việc riêng của người khác vẫn là không tốt lắm, nội tâm đấu tranh mấy hiệp, Phác Trí Mân lại lặng lẽ lên lầu trở về phòng.

Ở góc thoáng thấy Phác Trí Mân đóng cửa phòng, trong mắt Điền Miểu Miểu hiện lên một chút tán thưởng, cũng có một chút lo lắng, cô thở dài, cầm bình sữa của đứa nhỏ đi xuống lầu một lần nữa.

Hai người trong phòng khách vẫn đang giằng co, sắc mặt hai bên đều không dễ nhìn cho lắm.

"Mẹ, mẹ có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi."

Điền Chính Quốc dường như đã mệt, anh cụp mắt xuống, mây đen không nhìn thấy quấn quanh khắp người. Từ nhiều năm trước, ngôi nhà này đã không còn là một bến đỗ ấm áp dành cho anh nữa rồi.

"Mẹ muốn nói là..."

Bạch Nga hơi do dự, hiển nhiên bà cũng biết lời này không dễ nói, "Mẹ cũng trao đổi với ba con rồi, ông ấy không nói gì, thái độ đó xem như là đã ngầm thừa nhận."

"Bây giờ Tiểu Vũ cũng không về nhà, bình thường nhìn thấy mẹ và ba con cũng không có sắc mặt tốt gì cả, chỉ có Miểu Miểu là còn có thể nói được mấy câu. Con xem nó đã gầy thành cái dạng gì rồi..."

"Thực ra nói cho cùng thì hai người các con cũng không có quan hệ huyết thống..."

"Chính Quốc, mẹ không phản đối các con ở bên nhau."

Sau khi nói ra những lời này, Điền Miểu Miểu nhìn thấy vẻ mặt của Điền Chính Quốc, là không thể tin được, cũng là u ám không nói nên lời.

"Mẹ." Điền Chính Quốc không giận mà lại cười, anh cười rất nhẹ, khóe miệng nhếch lên càng giống như là ý tứ mỉa mai. Anh đang chất vấn Bạch Nga, cũng có thể là đang chất vấn chính mình: "Hình như mẹ... chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của con."

"Chính Quốc à." Sắc mặt của Bạch Nga có chút kinh ngạc, bà thật không ngờ đến Điền Chính Quốc sẽ có phản ứng như này.

Tại sao lại không có phản ứng này được chứ? Điền Miểu Miểu cười khẩy.

"Phác Trí Mân tỉnh rồi."

Điền Miểu Miểu không thể nhịn được nữa, dứt khoát đi qua nhàn nhạt nói ra một câu, Điền Chính Quốc đột nhiên phục hồi tinh thần, tự mình xé toạc ra một vết nứt. Đúng rồi, Phác Trí Mân vẫn đang đợi anh.

"Ừm."

Điền Chính Quốc có chút cảm kích cười cười với em gái, nhưng không lập tức rời đi, mà là ngồi tại chỗ, lựa chọn nói rõ ràng mọi chuyện với Bạch Nga.

Trong từng câu nói hời hợt che giấu sự mệt mỏi và bất lực thật sâu, "...Mẹ, con nói lại lần cuối cùng. Từ trước đến giờ con không chấp nhận Điền Diệc Vũ không phải bởi vì ba mẹ ngăn cản, hay là vì cái gì khác."

"Tiểu Vũ là em trai con, cả đời đều là em trai con."

"Con đối với em ấy, chưa từng có bất kỳ tình cảm nào vượt quá tình anh em."

"Mẹ xin lỗi, Chính Quốc, mẹ cho rằng..." Trong lúc Bạch Nga hoảng hốt lo sợ, muốn nói gì đó để cứu vãn, tiếc là bà và Điền Chính Quốc đã quá lâu không nói chuyện hẳn hoi, ngay cả chủ đề có thể dùng để nói chuyện cũng không có.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro