Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứ đi thôi sao? Không cần chào bọn họ ạ?"

Trong phòng, Phác Trí Mân nằm trên giường với vẻ mặt ngốc nghếch ngây ngô, nhìn chăm chú vào bóng dáng đang thu dọn đồ đạc của Điền Chính Quốc, sau đó nhận được một cái âu yếm đến từ bạn trai.

Ngoan ngoãn để Điền Chính Quốc xoa đầu mình, tóc bị rối thành tổ chim, Phác Trí Mân cũng vẫn rất vui vẻ.

Chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, dáng vẻ giống như cún con kiên nhẫn chịu đựng, "...Sắp bị xoa trụi tóc rồi."

Điền Chính Quốc không nghe thấy lời oán giận của Phác Trí Mân, tiếp tục xếp đồ vào trong vali, anh định mang những món đồ chơi, mô hình, và cả sách vở thời thơ ấu này về nhà mình.

"Ngày mai anh phải ra nước ngoài, lịch trình cho tuần lễ thời trang." Điền Chính Quốc không chút để ý nói, "Phải đi khoảng một tuần."

"Ò."

Phác Trí Mân gật đầu, sau đó mới phản ứng lại, lộ rõ biểu cảm tiếc nuối, "Hả? Một tuần cơ ạ?"

Âm cuối kéo rất dài, bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự không tình nguyện của cậu.

"Ừm, một tuần." Điền Chính Quốc gật đầu khẳng định.

Một lát sau, anh liếm môi, trong giọng nói mơ hồ che giấu một chút ý tứ căng thẳng, "Lúc anh về... Anh mong anh có thể nhìn thấy em ở nhà."

"Mật mã cửa không đổi, vẫn là sinh nhật của em."

"Tủ quần áo cũng luôn để trống cho em."

"..."

Bạn trai mời tui ở chung!

Mặc dù là nhà mình từng ở trước kia, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tung tăng nhảy nhót của Phác Trí Mân, cậu xoay người đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, hỏi một câu trống đánh xuôi kèn thổi ngược, "Hai chúng ta ngủ cùng một giường sao?"

"Ừm."

Điền Chính Quốc tỏ ý chắc chắn, đỡ trán bất lực cười, "Trọng điểm em chú ý vẫn luôn..."

"Đáng yêu!" Phác Trí Mân nói chen vào.

"Đúng." Điền Chính Quốc cười, véo lúm đồng tiền bên má cậu một cái, "Em đáng yêu nhất."

"Anh cũng đáng yêu~!"

Phác Trí Mân hôn lên miệng anh một cái, Điền Chính Quốc không chịu thua kém hôn lại một cái, sau đó liền hôn cậu không ngừng.

Một mình Điền Miểu Miểu ra tiễn bọn họ lên xe, trước khi rời đi, lại kéo riêng Điền Chính Quốc ra nói mấy câu, Phác Trí Mân luôn cảm thấy trong cuộc trò chuyện có đề cập đến mình, bởi vì ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về bên này.

"Em gái anh nói gì thế?" Phác Trí Mân hỏi thẳng anh.

"Không có gì, nói lần sau có cơ hội thì hẹn ăn một bữa cơm, muốn anh đưa em đi cùng." Điền Chính Quốc thuận tay thắt dây an toàn giúp cậu, sau đó thắt cho mình, chuẩn bị khởi động xe.

Điền Miểu Miểu có lẽ là người hiểu rõ nhất trong nhà này, cô nhận ra được tâm tư của Điền Chính Quốc, cũng có thể nhận ra anh trai rất xem trọng Phác Trí Mân. Lời nói chính xác của cô là, chờ có thời gian, để Điền Chính Quốc dẫn anh dâu đến cùng nhau ăn một bữa cơm, cho dù nhà họ Điền không chấp nhận, thì người em gái là cô chấp nhận.

Điền Chính Quốc nhận ý tốt này, cười cười không nói gì thêm, chỉ nói rảnh thì liên lạc.

"Người trong nhà anh ai ai cũng kì lạ."

Có tâm lý lúc trước của Điền Chính Quốc làm nền, bây giờ Phác Trí Mân có thể thẳng thắn nói ra cảm nhận chân thật nhất của cậu, "Chỉ có em gái anh là còn giống như một người bình thường."

"Có phải bởi vì anh rất tốt với em ấy không?" Phác Trí Mân ngay lập tức chuyển sang chế độ hóng hớt, truy hỏi đến cùng.

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc cười, "Trước kia anh thường xuyên dẫn Miểu Miểu đi chơi, hồi đi học còn từng giúp em ấy đánh nhau."

Cô gái nhỏ khóc sướt mướt đi theo sau mông anh hồi còn bé, trong nháy mắt đã làm mẹ rồi. Bản thân rõ ràng vẫn còn là trẻ con, đột nhiên lại có thêm một đứa nhỏ cần cô chăm sóc... Thời gian thật sự là một điều kỳ diệu.

"Em thấy cái này trông giống như gặp dịp thì chơi sao."

Nhìn xe của bọn họ rời khỏi nhà họ Điền, Điền Miểu Miểu kiên nhẫn chờ một lúc, quả nhiên thấy em trai đi ra từ trong hoa viên, cô thở dài, nói, "Tiểu Vũ, em đừng lừa dối mình nữa."

"Anh ấy có nói gì không?" Giọng điệu của Điền Diệc Vũ hơi suy sụp.

"Anh cả thật sự thích anh ấy, chị tin em cũng có thể nhận ra."

Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Điền Diệc Vũ, Điền Miểu Miểu liền có chút tức giận, không nhịn được dứt khoát nói với hắn, "Với lại anh cả cũng nói, em mãi mãi là em trai của anh ấy, sẽ không có khả năng nào khác."

"Em trai. Ha."

Điền Diệc Vũ cười tự giễu, ánh mắt hướng về nơi xa. Hắn bây giờ, ngay cả đãi ngộ được làm em trai cũng không còn nữa rồi.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro