Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc tiêu hóa được mang đến, được để trong một túi nilon màu đen.

Mở cửa, lúc Điền Chính Quốc nhận lấy túi trong tay trợ lý, bất ngờ thấy đối phương nháy mắt liên tục đầy kỳ quặc. Anh nhướng mày khó hiểu, "Cậu bị chuột rút à?"

"Không, không có."

Nghe vậy, trợ lý lúng túng liếc mắt nhìn vào phòng một cái, sau đó liền tạm biệt rồi rời đi.

Một lát sau, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của trợ lý, rõ ràng là đang tìm thuốc, kết quả, anh nhìn thấy bao cao su ở trong túi nilon, đầy đủ các loại, thậm chí còn có cả một chai bôi trơn mới tinh... Bất chợt có chút dở khóc dở cười.

May mà ngoại trừ những đồ vật linh tinh kia, thuốc tiêu hóa cũng có ở trong, giấu ở chỗ sâu nhất trong túi nilon.

Trợ lý rõ ràng hơi tưởng bở, cho rằng nói Phác Trí Mân ăn quá no chỉ là cái cớ, nhưng cho dù là kiếm cớ thì hắn cũng phải chú ý đến thể diện của Điền Chính Quốc, những đồ nên mua đều mua đủ cả.

"Thuốc nhai, một ngày uống ba lần, mỗi lần ba viên."

Trước đây chưa từng tiếp xúc với loại thuốc này, sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng, nước nóng mà Điền Chính Quốc chuẩn bị lúc trước không còn dùng được nữa, bèn đưa cả hộp thuốc tiêu hóa cho Phác Trí Mân, thuận miệng nói, "Em cầm hết đi."

"Ừm."

Phác Trí Mân quen cửa quen nẻo cầm lấy hộp thuốc, tự lấy ra ba viên thuốc để nhai, là vị sơn tra chua chua ngọt ngọt.

"Em nghỉ ngơi một lúc trước đi. Anh đi tắm."

Điền Chính Quốc đã quay phim cả ngày mệt mỏi không chịu nổi, cầm quần áo đi vào phòng tắm, ngăn cách ở giữa bọn họ chính là một tấm kính thủy tinh mờ, hơi nóng bốc lên làm hiện lên một màn sương trắng.

Xả sạch bọt trên tóc, Điền Chính Quốc đang tắm, lơ đãng nhìn ra ngoài phòng tắm một cái.

Nếu như bây giờ là nửa đêm, nếu như không biết người bên ngoài là Phác Trí Mân, sợ rằng chuyện này liền giống như một cảnh của phim kinh dị. Thoáng thấy hai cái móng vuốt lặng lẽ bám vào trên kính, Điền Chính Quốc có thể đã bị Phác Trí Mân lây nhiễm, dính một chút tâm tính ấu trĩ.

Trần truồng đi qua đó, cách một lớp kính, dán lòng bàn tay mình lên lòng bàn tay cậu.

"..."

Phác Trí Mân mưu toan nhìn trộm anh tắm rửa hoảng sợ, có tật giật mình lùi về phía sau hai bước. Một lúc sau, lại thấy cửa phòng tắm ở phía bên kia được mở ra, Điền Chính Quốc nghiêng người ra vẫy tay với cậu, Phác Trí Mân ngay lập tức vội vã chạy qua.

"Không thể tách khỏi anh một giây phút nào cả mà."

Điền Chính Quốc thay đổi sự háo sắc nhưng không dám làm của cậu thành sự ỷ lại vào mình, thở dài kéo người vào phòng tắm, trong câu nói mơ hồ ẩn giấu một chút ý cười, "Vậy thì tắm cùng anh luôn đi."

Nói tắm cùng anh, đúng thật là chỉ tắm cùng mà thôi. Điền Chính Quốc tự tắm rửa sạch sẽ, Phác Trí Mân đứng ở góc tường, một mình lặng lẽ thận trọng nuốt nước miếng.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía cậu, từ đầu đến chân có thể phác họa ra được tỷ lệ hoàn hảo, vai, eo, mông, ngay cả bộ phận đàn ông ẩn giấu trong bụi cỏ cũng đều bị Phác Trí Mân nhìn thấy vô cùng rõ ràng, không che giấu chút nào.

Phác Trí Mân ngơ ngác cứng đờ tại chỗ, Điền Chính Quốc đột nhiên cầm lấy vòi hoa sen, phun nước vào người cậu mà không hề báo trước.

"Còn ngây ra đấy làm gì." Điền Chính Quốc có chút buồn cười, "Lại đây, cởi quần áo ra."

Cởi được một nửa đã bị Điền Chính Quốc kéo qua ôm hôn, Phác Trí Mân thở dốc ôm cổ anh, sử dụng hết sự hăng hái để đáp lại, hai người trong một tình yêu cuồng nhiệt quá dễ cọ xát ra lửa, trong lòng cả hai đều có dự cảm.

Về mặt lý trí biết có chất bôi trơn và bao cao su ở bên ngoài, phải đi lấy.

Về mặt tình cảm, Điền Chính Quốc lại không muốn tách khỏi cậu, đành phải vừa hôn Phác Trí Mân, vừa loạng choạng mở cửa đi ra ngoài. Trong quá trình này, không biết ai đã bị đụng trúng thắt lưng, kêu lên đầy đau đớn, nhưng rất nhanh đã chìm đắm vào nụ hôn nóng bỏng tiếp theo.

"Anh chuẩn bị cái này khi nào thế?"

Nhìn thấy bao cao su và đồ vật có hình dạng kem đánh răng màu xanh, Phác Trí Mân có chút ngạc nhiên, cậu vốn tưởng là phải lấy bao cao su của khách sạn, đang suy nghĩ ngày mai phải đi tìm Mẫn Doãn Kỳ để báo anh chuẩn bị, thật xấu hổ.

Người của công chúng như bọn họ, ngay cả thùng rác còn bị nhân viên lục lọi để viết báo, huống chi trong phòng thiếu mất một hộp bao cao su. Điều khiến Phác Trí Mân không ngờ tới chính là Điền Chính Quốc vậy mà đã sớm có chuẩn bị.

"Trợ lý vừa mới mua."

Trong thời gian quay phim Điền Chính Quốc ở khách sạn một mình, nếu tự mình chuẩn bị mấy thứ này... Nghe có vẻ hơi kỳ lạ. Anh không muốn Phác Trí Mân nảy sinh hiểu lầm, liền giải thích là do lúc trước trợ lý nhầm nhọt linh tinh, không nghĩ rằng nó lại có ích.

"Cậu ấy đúng là một thiên thần nhỏ." Phác Trí Mân chân thành khen ngợi.

"Có ai bảo không phải đâu." Điền Chính Quốc lơ đãng trả lời một câu, cúi đầu tiếp tục hôn cậu.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro