Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là gì? Đây chính là duyên phận ông trời đã an bài!"

Tô Hồng Phỉ còn không câu nệ tiểu tiết hơn so với trong tưởng tượng. Vị ảnh hậu kỳ cựu này quay phim tẩy trang xong, thay một bộ quần áo thể thao rộng rãi, ngồi trong quán cơm nhỏ ở Hoành Điếm, lấy cốc giấy dùng một lần uống bia lạnh.

Cô vừa uống vừa cảm thán: "Chậm hai ngày thôi là chị sẽ không gặp được người thật rồi, em nói có đúng không?"

Câu sau quay đầu về phía Phác Trí Mân hỏi.

Phác Trí Mân mơ hồ có chút tiềm năng của fan não tàn, đàn chị lớn trong giới điện ảnh vừa lên tiếng, cậu lập tức gật đầu như mổ thóc nói đúng.

"Àii, bạn nhỏ thật ngoan." Tô Hồng Phỉ rất hài lòng, "Lát nữa hai đứa đừng đi nhé, ký tên cho chị đã."

Phác Trí Mân: "Được được được."

"Đúng rồi, chốc nữa Chính Quốc nhớ chụp ảnh chung với chị. Con gái chị rất thích em, ngày nào cũng nói đi nói lại anh Chính Quốc, anh Chính Quốc không ngừng nghỉ."

Phác Trí Mân: "Không vấn đề không vấn đề."

"Mặt sau của bức ảnh đó hãy ký cho con gái chị: Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên. Anh Chính Quốc không thể kết hôn với em, chết tâm đi."

Phác Trí Mân: "Vâng vâng vâng."

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, không biết tại sao, có một loại tâm trạng không thể trêu chọc.

Buổi tối theo Điền Chính Quốc quay về phòng khách sạn, Phác Trí Mân đã uống rất nhiều rượu, có điều cậu không hề có áp lực, còn được Tô Hồng Phỉ nhiệt tình khen ngợi, nói là sau này nếu không có việc gì, mọi người có thể hẹn nhau uống hai chén.

Mà vấn đề của Phác Trí Mân là, miến thịt bò của cửa tiệm kia có mùi vị quá ngon, Điền Chính Quốc vì duy trì vóc dáng nên không dám ăn, cậu liền một đường không dừng đũa ăn sạch phần của Điền Chính Quốc, còn liếm môi kêu chủ tiệm mang thêm một phần.

Kết quả không có gì bất ngờ ăn đến no căng, nằm trên giường rên rỉ khó chịu.

"Bảo em đừng ăn nhiều như vậy, em còn trách anh quản em."

Điền Chính Quốc tức giận, ngoài miệng quở trách cậu, động tác lại dịu dàng ôm lấy Phác Trí Mân, nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, "...Lần trước người đại diện của em nói với anh, anh còn không tin, người bình thường sao có thể ngốc đến mức tự mình ăn đến ói ra được chứ."

"Hôm nay xem như là anh đã được mở mang kiến thức rồi."

Nếu gặp phải một thứ gì đó thích ăn, Phác Trí Mân sẽ vồ lấy nó để ăn, ăn đến khi chán mới thôi.

"Không có ăn đến ói, đó là do em tự mình ăn no nên khó chịu, buổi tối không ngủ được." Phác Trí Mân híp mắt, nằm trong ngực anh giải thích, "Cho nên mới đi toilet nôn, là em chủ động nôn mà."

"Có khác biệt gì sao?"

"Có sự khác biệt giữa chủ quan chủ động và khách quan bị động." Phác Trí Mân hừ hừ hai tiếng, mệt mỏi cau mày, còn không quên nghiêm túc phổ cập khoa học với Điền Chính Quốc.

"Cãi chày cãi cối."

Nghe vậy, Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn cậu một cái, Phác Trí Mân chột dạ dời tầm mắt.

Xoa bụng một lát, Điền Chính Quốc buông Phác Trí Mân ra xoay người xuống giường, lấy điện thoại gọi cho trợ lý ở sát vách, bảo trợ lý nhanh chóng đến hiệu thuốc mua thuốc tiêu hóa mang tới đây.

"Chính Quốc."

Phác Trí Mân biết mình chọc anh mất hứng, liền chủ động bắt chuyện, "Hình như chị Hồng rất hiểu em, sao chị ấy lại biết em không ăn đậu phộng..."

Khi chủ tiệm đề cử đậu phộng chiên cho bọn họ, Tô Hồng Phỉ một mực từ chối, nói Phác Trí Mân không thích ăn đậu phộng.

"Có phải anh nói với chị ấy không?"

Trong nháy mắt, Phác Trí Mân rơi vào ảo tưởng tốt đẹp -- trong hình ảnh tưởng tượng của cậu, Điền Chính Quốc đứng trước bảng đen nhỏ với vẻ mặt thâm tình, không ngại phiền hà, phổ cập khoa học cho mọi người những sở thích của Phác Trí Mân: Người yêu tôi không ăn đậu phộng, nhưng cậu ấy thích uống sữa đậu phộng. Uhmm, cậu ấy cũng thích ăn dâu tây và dưa hấu nữa.

"Không phải."

Điền Chính Quốc trả lời xong, thoáng thấy biểu cảm tan nát cõi lòng của Phác Trí Mân, có chút không hiểu lắm.

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Chị Hồng là khán giả trung thành của 《Chúng tôi đã ly hôn》. Vừa vào đoàn làm phim đã nói với anh, lúc trước chị ấy chưa bao giờ bỏ lỡ tập nào cả, rất thích hai chúng ta."

Lần đầu tiên Điền Chính Quốc gặp Tô Hồng Phỉ, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đàn chị này lén lén lút lút tiếp cận, vẻ mặt hóng hớt dò la nội tình, ví dụ như bình thường Phác Trí Mân dùng sản phẩm chăm sóc da nào, bước ngoặt để bọn họ gương vỡ lại lành là gì, là ai cầu hôn với ai trước, đại loại như vậy.

Cuối cùng, Tô ảnh hậu còn giơ điện thoại lên khoe với anh: Nhìn này, chị đã gia nhập vào cộng đồng fan CP chính thức của hai đứa rồi.

Điền Chính Quốc: ...Wow. Chị thật tuyệt vời.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro