Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Điền Chính Quốc cảm thấy chân mình hơi run, vừa ngồi dậy đã choáng váng đầu óc nằm trở lại trên giường. Phác Trí Mân ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi anh làm sao vậy.

Điền Chính Quốc trái lại không kiêng kị lắm, cười khổ dán vào bên tai Phác Trí Mân nói: Hình như anh bị hư thận rồi.

"Hả?"

Phác Trí Mân ngay lập tức tỉnh táo, đây là sự kiện lớn liên quan đến vấn đề của sự sống và cái chết -- Cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức thò một bàn tay xuống dưới chăn, sờ đến đồ vật giữa hai chân Điền Chính Quốc đang nửa cứng, mới thả lỏng tâm trạng vỗ vỗ ngực mình, nghĩ lại còn rùng mình nói, "Dọa chết em rồi dọa chết em rồi... Mới sáng sớm, ôi."

Vẫn có phản ứng cương cứng buổi sáng bình thường, nhìn thế nào cũng không giống như bị héo.

"Anh không nói cái đấy."

Thấy vậy, Điền Chính Quốc bất tri bất giác nhích qua, ôm cậu vào trong lòng, khẽ hôn lên tóc, lên vành tai của Phác Trí Mân, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Chỉ là rất mệt thôi, eo cũng mỏi... Cảm giác cả người không có sức."

"Tối qua vận động quá mạnh."

Vốn dĩ đang chịu đựng ở đoàn làm phim, lần này Phác Trí Mân tới, Điền Chính Quốc không kiềm chế được bản thân, nhiệt tình như lửa ở trên giường, xuống giường liền không nhịn được eo mỏi chân đau.

"Anh có muốn xin nghỉ không?" Phác Trí Mân có chút lo lắng hỏi.

"Tiêu rồi, anh cần cù chịu khó nhiều năm như vậy, thật không ngờ lại bị hủy trên tay em." Điền Chính Quốc vùi đầu vào hõm cổ cậu, nửa đùa nửa thật oán giận nói, "Sao có thể không biết xấu hổ mở miệng xin nghỉ được..."

"Vậy,để em xin nghỉ giúp anh!"

Phác Trí Mân bất giác cảm thấy chột dạ, mặc dù cậu nằm dưới, nhưng chiếu theo tình hình hiện tại mà nhìn thì Điền Chính Quốc rõ ràng là bị cậu ép khô.

"Xin thật sao?" Chuyện đến nước này, Điền Chính Quốc lại có ý muốn trốn tránh.

"Anh đã yếu như vậy rồi, không xin nghỉ sao được."

Phác Trí Mân thề son sắt phải thuyết phục được anh, đạo lý lớn mở miệng nói, "Nếu gắng gượng đi diễn, không chỉ có lỗi với đạo diễn và khán giả, mà còn có lỗi với chính mình. Em tin anh là một diễn viên chuyên nghiệp, phải không?"

"Haha." Điền Chính Quốc cười xoa đầu cậu, nhìn với ánh mắt khác, "Còn rất biết lừa người nữa."

"Tóm lại chuyện xin nghỉ em sẽ nói với anh Doãn Kỳ. Mau ngủ đi, chút nữa em gọi anh dậy."

"Khi nào gọi?"

"Cái này không cần anh bận tâm."

"Nhưng..."

"Àiii anh im lặng đi!"

Phác Trí Mân nhào tới che mắt anh, có thể nhìn thấy rõ ràng tơ máu trong đôi mắt do mệt mỏi quá độ.

Điền Chính Quốc thực sự quá mệt, anh nhắm mắt lại trong bóng tối, cố gắng chống đỡ nói hai câu với Phác Trí Mân, đến cuối cùng, mơ mơ màng màng không biết mình đang nói cái gì, hoàn toàn chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

"Anh vất vả rồi."

Chờ Điền Chính Quốc ngủ thiếp đi, Phác Trí Mân nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của anh. Tình ý dịu dàng trong mắt làm rung động lòng người.

Sáng hôm đó, Kim Thái Hanh không mời mà chạy đến trường quay, cử trợ lý bên cạnh đi dò la một vòng, nói là cái người cuồng công việc Điền Chính Quốc vậy mà lại xin nghỉ, may mà hôm nay không có phân cảnh quan trọng, đạo diễn đồng ý rất nhanh.

Bất kể là bài báo của tạp chí truyền thông, hay là tin đồn bí mật trong giới, mọi người đều biết hai người này là bạn tốt. Thế nên những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn vờn quanh Kim Thái Hanh, có người thì thầm to nhỏ, có người trên mặt lóe lên ánh sáng hóng hớt.

"Làm cái gì vậy?"

Tiểu thiên vương Kim Thái Hanh đội mũ lưỡi trai, quay đầu tra hỏi trợ lý, "Mặt mộc của tôi không đáng sợ như vậy chứ."

"Tất nhiên rồi, trước hay sau khi trang điểm vẫn giống nhau! Người đẹp trai nhất thế giới chỉ thuộc về anh!"

Trợ lý phản xạ có điều kiện khen ngợi một tràng dài, thoáng thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của Kim Thái Hanh, mới ho khan hai tiếng, kề sát vào bên tai hắn thì thầm như này như kia, tóm lược nguyên nhân hậu quả của sự việc một lần.

"Ý của cậu là, hôm qua Phác Trí Mân vừa tới, hôm nay Điền Chính Quốc liền không xuống giường được."

"Cho nên bọn họ đang băn khoăn, ai là người ở trên?"

"...Có lẽ là ý như vậy."

Vẻ mặt trợ lý nghiêm túc, che dấu sự xảo quyệt thoáng trong ánh mắt, "Đây chắc chắn không phải em nói, là bọn họ đang thảo luận ở bên đấy. Em kiên định ủng hộ thầy Điền là công."

"Cần cậu ủng hộ à?"

Kim Thái Hanh nhướng mày, cuộn tờ rơi thành ống gõ vào đầu trợ lý một cái, quát lớn, "Được rồi, dẫn đường đi. Đến thẳng khách sạn để tìm người."

"Vâng ạ."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro