NT5: Kết hôn giả thường ngày (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chung lâu rồi, Điền Chính Quốc phát hiện Phác Trí Mân là một người vô cùng kỳ lạ.

Cụ thể kỳ lạ ở đâu thì anh không có cách nào nói rõ ví dụ từng cái, nhưng mà có thể khẳng định là, Phác Trí Mân rất đặc biệt, phương thức tư duy của cậu đơn giản lại thẳng thắn, có đôi lúc còn lộ ra một chút ngốc nghếch.

Có hơi buồn cười, đột nhiên lại cảm thấy cậu đáng yêu.

"Cách nói này quá nguy hiểm!"

Kim Thái Hanh đang du học ở bên kia đại dương, lệch múi giờ gọi điện tán gẫu với Điền Chính Quốc, nghe thấy bạn tốt khen đối tượng kết hôn của mình tính tình đáng yêu, không kìm được nói om sòm.

"Nguy hiểm cái gì?" Điền Chính Quốc khó hiểu hỏi.

Trong lúc đó, Phác Trí Mân đang phân cao thấp với robot quét nhà mới mua về ở phòng khách.

Phác Trí Mân không thể đọc hiểu được hướng dẫn sử dụng, nửa quỳ trên mặt đất quan sát nó, trong miệng lẩm bẩm oán giận nói tại sao lại khó dùng như vậy chứ.

Điền Chính Quốc còn xấu xa không đến giúp đỡ, chính là vì muốn xem miệng của Phác Trí Mân còn có thể dẩu lên cao bao nhiêu.

"Là như này, nếu cậu cảm thấy một người xinh đẹp, thông minh, săn sóc, hoặc là gia thế tốt... Tóm lại, khen đủ loại ưu điểm của người cũng không sao."

Cao thủ (?) tình trường lăn lộn nhiều năm Kim Thái Hanh mưu tính truyền thụ kinh nghiệm cho bạn tốt nhà mình.

Cuối cùng, chỉ nghe thấy giọng điệu chắc chắn của hắn: "Nhưng nếu cậu cảm thấy một người đáng yêu, vậy thì cậu chết chắc rồi. Không cứu được nữa rồi."

"..." Điền Chính Quốc nghẹn lời.

"Này? Cậu có còn đang nghe tôi nói không đấy?"

Thấy Điền Chính Quốc mãi không trả lời, Kim Thái Hanh ở bên kia đầu dây gọi thật lâu.

"Đây." Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang ngồi xổm thành một cục tròn tròn của Phác Trí Mân, lơ đãng nói: "Là do cậu suy nghĩ quá nhiều."

"Cậu chắc chắn?"

"Tôi thẳng."

"Được rồi." Tục ngữ nói như thế nào ấy nhỉ, bạn vĩnh viễn không thể đánh thức được một người đang giả vờ ngủ, Kim Thái Hanh nhún vai nói: "Bất kể như thế nào đi nữa, cậu vui vẻ là được rồi."

Phác Trí Mân vừa mày mò robot quét nhà, vừa loáng thoáng nghe Điền Chính Quốc nói chuyện, không gian phòng khách chỉ rộng có như vậy, sẽ luôn có một vài câu nói bay qua đây. Đang gọi điện với Kim Thái Hanh đã vứt bỏ anh sao?

Nghe có vẻ như cảm xúc không quá cao, người thất tình thật sự vô cùng đáng thương.

Trong lòng Phác Trí Mân chua xót, mạch não bay lên tận trời, tay cậu theo bản năng dùng sức, rầm rầm một tiếng, robot quét nhà vừa mới tháo niêm phong chưa bao lâu đã tử trận.

"Làm sao vậy?"

Thoáng nhìn nét mặt siêu cấp mất mát của Phác Trí Mân, điện thoại bên Điền Chính Quốc còn chưa kịp tắt đã cao giọng hỏi cậu một câu.

"... Nó hỏng mất rồi."

Phác Trí Mân ôm xác của robot quét nhà, bắt đầu nhớ lại giá của nó, có đáng để mình mang đến cửa hàng sửa chữa hay không.

"Để tôi xem nào."

Thấy vậy, Điền Chính Quốc tùy tiện giải thích với Kim Thái Hanh một tiếng, cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc đi tới, đứng bên cạnh Phác Trí Mân, nhận lấy robot quét nhà kia từ trong tay cậu.

"Anh có cách gì không?" Phác Trí Mân ngẩng đầu lên, ôm ấp một chút mong đợi nhìn về phía anh.

"Không có."

Điền Chính Quốc hí hoáy vài cái không hề kiêng nể, lại rắc rắc một tiếng, robot quét nhà hoàn toàn bị hỏng.

Phác Trí Mân: "..."

"Hẳn là chất lượng có vấn đề." Điền Chính Quốc rất tự nhiên thoái thác trách nhiệm, anh buông con robot quét nhà kia xuống, đưa ra đề xuất với Phác Trí Mân: "Mua thêm một cái nữa đi, không chọn hãng này nữa. Mua cái đắt hơn."

"Hả?"

Phác Trí Mân đang nghĩ vốn dĩ nó vẫn còn có thể cứu vãn được một chút, trải qua thủ đoạn độc ác của Điền Chính Quốc, xem ra vô vọng rồi.

"Đây là thẻ phụ của tôi."

Điền Chính Quốc thản nhiên lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cậu, chính là loại thẻ không có giới hạn: "Đúng rồi, mật mã là sinh nhật của tôi."

"Không cần đâu không cần đâu." Phác Trí Mân sợ hãi không dám nhận: "Tôi, tôi tự bỏ tiền ra mua là được rồi."

"Đồ cậu mua cũng để dùng ở trong nhà, cũng không thể cứ để một mình cậu bỏ ra phần tiền này."

Lời này của Điền Chính Quốc nói ra vô cùng quang minh chính đại, Phác Trí Mân ngượng ngùng từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận lấy.

Cậu cầm tấm thẻ kia, nảy sinh ra một loại ảo giác bị người ta bao dưỡng. Còn là bị nam thần một thời của mình bao dưỡng.

Sau đó, Điền Chính Quốc cũng không lấy lại tấm thẻ ngân hàng đó.

Có thể là bởi vì Điền Chính Quốc rất nhiều tiền, có thể là bởi vì, anh rất tin tưởng thái độ làm người của Phác Trí Mân.

Cũng có thể... là Điền Chính Quốc muốn lập nên một chút ràng buộc thân mật giữa bọn họ.

Cái loại ràng buộc không rõ ràng này. Không có hiệu lực pháp lý của thỏa thuận kết hôn, nhưng lại mờ ám hơn nó một chút.

—————

Điền Chính Quốc đến một trung tâm thương mại nào đó tham gia hoạt động xong, vốn định chạy về đoàn làm phim ngay trong đêm, không biết trong lòng thay đổi cái gì, nghĩ một chút rồi nói với tài xế về nhà là được rồi. Trợ lý ngồi bên cạnh nhìn Điền Chính Quốc, vô tâm cảm thán nói: "Anh, gần đây anh rất chăm chỉ về nhà đó nha."

"..." Điền Chính Quốc giả vờ như không nghe thấy.

Người đại diện Mẫn Doãn Kỳ ngồi ở ghế phụ hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ cười như không cười.

Đến cửa khu chung cư quen thuộc xe bảo mẫu liền dừng lại, Điền Chính Quốc tự mình xách túi xuống xe, nói rõ thời gian sáng mai trợ lý đến đón anh.

Một giờ rưỡi sáng, Phác Trí Mân phỏng chừng đã đi ngủ từ lâu rồi.

Điền Chính Quốc nghĩ như vậy cũng có chút chút tiếc nuối, kỳ thực muốn nói vài câu với cậu, tùy tiện tán dóc cũng được.

Mang theo tâm trạng tiếc nuối đi vào phòng tắm, Điền Chính Quốc tắm rửa dưới vòi hoa sen, cửa không khóa.

Mười phút sau, Phác Trí Mân buồn ngủ mắc tiểu xông vào.

Điền Chính Quốc: "..."

Phác Trí Mân: "..."

Điền Chính Quốc: "Đi vệ sinh?"

Phác Trí Mân: "Ừm..."

Phác Trí Mân quay đầu bỏ đi, trong đầu toàn bộ đều là cơ thể của Điền Chính Quốc.

Đợi Điền Chính Quốc chậm rãi tắm rửa xong, thay đồ ngủ ra khỏi phòng tắm, khi đi ngang qua phòng của Phác Trí Mân, anh phát hiện đèn vẫn còn sáng, một tia sáng ấm áp lộ ra từ khe hở dưới cánh cửa.

Thử gõ cửa gọi tên Phác Trí Mân, nhưng bên trong lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Một thời gian sau đó, Phác Trí Mân đều tránh không gặp mặt anh, Điền Chính Quốc cảm thấy bối rối, lại không tiện đi xin giúp đỡ từ người bên cạnh, cuối cùng phúc chí tâm linh* nghĩ ra một khả năng.

*福至心灵 (Phúc chí tâm linh): Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén.

"Làm, làm sao vậy?"

Phác Trí Mân bị Điền Chính Quốc chặn ở cửa phòng bếp, lắp bắp tránh khỏi tầm mắt của anh.

"Không phải chỉ là tắm rửa quên khóa cửa thôi sao... Làm mình làm mẩy như vậy làm gì." Điền Chính Quốc vuốt cằm, giọng điệu hoài nghi nói: "Chẳng lẽ cậu thích con trai?"

Phác Trí Mân sững sờ, cậu còn thật sự thuận theo vấn đề của Điền Chính Quốc, hóa giải khúc mắc khuynh hướng tình dục của mình một chút.

Cho đến nay, người khiến Phác Trí Mân nảy sinh suy nghĩ "muốn sống cả đời với anh ấy" chính là cái người đứng trước mắt này.

Giới tính của anh là nam, vậy thì.

"Hẳn là vậy." Phác Trí Mân mờ mịt trả lời: "Có lẽ tôi... thích con trai."

Điền Chính Quốc không ngờ Phác Trí Mân sẽ trả lời.

Phác Trí Mân cũng không nghĩ đến mình sẽ nói lời thật lòng. Từ nhỏ đến lớn thấy hứng thú chỉ có một mình Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc lại là con trai, cậu có cách gì nữa chứ.

"Ồ, được... được rồi." Điền Chính Quốc cũng nói lắp theo, mới tiếp tục: "Tóm lại đừng có trốn tôi nữa, nghe rõ chưa?"

"Ừm." Phác Trí Mân ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy dựa theo quan điểm của gay các cậu, tôi xem như là kiểu có dáng người đẹp sao?" Điền Chính Quốc đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Phác Trí Mân vô duyên vô cớ bị gắn cho danh hiệu gay, ngốc nghếch quan sát Điền Chính Quốc một lát, sờ đầu nhìn lên trời.

Cái gì vậy chứ, tình yêu đích thực Kim Thái Hanh của anh không phải cũng là nam hay sao?

Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình tôi là gay, hừ.

"Rất bình thường?"

Giọng điệu này của Điền Chính Quốc là sao, hình như còn kèm theo một chút cảm giác mất mát nữa.

"Không không." Phác Trí Mân vội vàng xua tay, trả lời xem như an ủi anh: "Tôi chưa từng nhìn người con trai nào khác lúc không mặc quần áo... Dáng người của anh có lẽ được coi là rất đẹp, thực đó."

"Nhà tắm cậu cũng chưa từng đi sao?" Điền Chính Quốc hỏi một câu hoàn toàn là vì sự tò mò.

"Chẳng lẽ anh từng đi rồi?" Phác Trí Mân hỏi ngược lại.

"... Chưa từng."

Vì vậy cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.

Sau đó có một ngày trợ lý đến nhà Điền Chính Quốc, giúp chuyển một đống đồ đạc.

Quần áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dù sao ở đây đều là đàn ông, trợ lý dứt khoát cởi áo thun ra trận.

Điền Chính Quốc bưng một ly nước chanh đi ra từ phòng bếp, anh cau mày, quay đầu lại nhìn Phác Trí Mân còn đang bận pha trà hoàn toàn không biết gì, nhỏ giọng ra lệnh: "Cậu mặc quần áo vào."

"Dạ?" Trợ lý không hiểu: "Anh, em thật sự rất nóng."

"Mặc vào, nhanh lên."

Điền Quốc không để ý đến sự oán giận của trợ lý, tiếp tục nói: "Mất văn hóa."

Trợ lý: "..."

—————

Cái gì gọi là người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.

Điền Quốc hiện giờ giải thích cho câu nói này cực kỳ hoàn mỹ.

"... Tiểu thịt tươi đang hot, hẹn hò với nữ minh tinh ở hộp đêm?"

Bức ảnh cắt đăng trên Weibo kia, ai nhìn vào cũng biết chính xác là Điền Chính Quốc.

Vì thế, Phác Trí Mân dè dặt đọc tiêu đề mà truyền thông đưa tin, tranh thủ nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc mây đen đang che phủ cả đỉnh đầu.

"Hừ."

Điền Chính Quốc thở dài, gọi điện cho người đại diện: "Anh Doãn Kỳ."

"Thấy rồi, đang xử lý, chuẩn bị tìm luật sư kiện hắn ta."

Từng câu chữ của người đại diện Mẫn Doãn Kỳ giống như châu ngọc, có vẻ như là đang bận rộn, nói xong hắn lập tức bất ngờ cúp điện thoại.

Âm lượng cuộc trò chuyện của hai người không nhỏ, Phác Trí Mân cũng nghe được rõ nội dung, ngạc nhiên trước thái độ thành thạo của bọn họ trong quá trình xử lý tin đồn.

"Chẳng lấy làm lạ."

Điền Chính Quốc tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, nhún vai giải thích: "Phóng viên truyền thông thích viết lung tung, một đám bịa đặt ba hoa chích chòe."

"Ồ..."

Phác Trí Mân đăm chiêu gật đầu, cho nên lúc trước cậu bực tức khó chịu vì tin đồn của Điền Chính Quốc, cũng là vẽ vời thêm chuyện sao.

Nghĩ lại khi đó lướt thấy tin đồn trên Weibo, tâm trạng còn có thể sa sút cả một ngày.

"Tin đồn đều là giả sao?" Phác Trí Mân xác nhận một lần nữa.

"Có một số là bịa đặt, có một số là sự thật."

Điền Chính Quốc nửa nằm trên sofa chơi điện thoại, anh lơ đãng trả lời câu hỏi của Phác Trí Mân: "Giống như là bên cạnh có rất nhiều đồng nghiệp, sẽ luôn luôn có đồng nghiệp nữ. Nếu như ra ngoài ăn cơm với bọn họ, hoặc là đứng một mình ở đâu đó bị chụp lại thì sẽ bị truyền thông biên tập cho cả một câu chuyện."

"Như vậy rất không có đạo đức nghề nghiệp."

Phác Trí Mân căm phẫn nói, thì ra nguồn gốc chính là bởi vì một số phóng viên truyền thông vô lương tâm viết lung tung, mới dẫn đến việc trước kia cậu buồn bã đau lòng khi nhìn thấy tin đồn của Điền Chính Quốc.

"Đúng vậy."

Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ tức giận của Phác Trí Mân, cảm thấy buồn cười: "Tại sao cậu lại đồng cảm sâu sắc như vậy... Cũng có người nói suông tạo tin đồn cho cậu sao?"

"Không có." Phác Trí Mân phủ nhận: "Tôi chưa nổi tiếng như vậy đâu."

"Cậu chia sẻ Weibo làm sáng tỏ của phòng làm việc của tôi một chút."

"Ò." Ngoan ngoãn chia sẻ, sau đó cảm thấy không đúng: "Sao anh không tự mình chia sẻ?"

"Mật khẩu Weibo của tôi bị trợ lý đổi rồi." Điền Chính Quốc giải thích cực kỳ vô tội: "Bọn họ nói tôi uống nhiều sẽ đăng bài lung tung, đặc biệt đề phòng tôi."

"Đăng lung tung cái gì vậy?"

Kỳ thật trong lòng Phác Trí Mân giống như gương sáng, nhưng cậu vẫn giả bộ làm ra biểu cảm lần đầu tiên nghe thấy.

"Ảnh tự sướng rất xấu xí." Điền Chính Quốc nói ngắn gọn.

"Cũng không tính là rất xấu mà, chỉ là iPhone không có filter ở phía trước mà thôi, nào có chuyện rất xấu." Phác Trí Mân vừa nghe thấy lời này liền nóng nảy, theo bản năng phản bác anh.

"... Cậu từng xem rồi?" Điền Chính Quốc ngẩn người, nghiêng đầu hỏi Phác Trí Mân.

"À, có một lần nửa đêm không ngủ được, lúc nhàm chán nằm lướt Weibo thì lướt thấy."

"Vậy à."

Nỗi sợ mơ hồ xem như trôi qua, Phác Trí Mân thuộc nhóm người theo đuổi thần tượng thở phào nhẹ nhõm... Hôm nay cũng chưa bị phát hiện, thật tuyệt vời.

"Tại sao nửa đêm lại không ngủ được, mất ngủ sao?" Điền Chính Quốc không nắm được trọng điểm, anh truy cứu một vấn đề khác.

Chưa đến mức mất ngủ, chỉ là thích lướt Weibo lúc nửa đêm.

"Ừm." Phác  Trí Mân quyết đoán nuốt lại lời nói thật, gật đầu chứng thực: "Mất ngủ."

"Hai ngày nữa đúng lúc tôi phải xuất ngoại, sẽ mang về cho cậu một ít melatonin." Điền Chính Quốc tự nhiên tiếp lời, ánh mắt nhìn về phía Phác Trí Mân khá nghiêm túc.

"À... À, được." Phác Trí Mân có chút vừa mừng vừa lo: "Cảm ơn nha."

"Khách sáo cái gì."

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói một câu, Phác Trí Mân không nghe rõ hỏi anh đang nói cái gì, anh lắc đầu lộ ra một chút ý cười.

Là thật sự không mong Phác Trí Mân khách sáo với anh. Không biết bắt đầu từ khi nào, muốn Phác Trí Mân làm nũng với anh, hoặc là chịu thua, yêu cầu anh giúp đỡ gì đó.

Cho dù là cái gì cũng được. Chỉ hy vọng mối quan hệ giữa bọn họ có thể gần gũi hơn một chút.

Một ngọn lửa nhỏ không biết tên kia, đốt lên, cuối cùng đốt đến trong tim Điền Chính Quốc.

Khiến anh trăn trở, khiến anh không kiềm chế được.

Tình ý không giấu được sẽ bùng nổ vào một ngày nào đó. Đến lúc đó, xem là ai không chịu được mà nhận thua trước.

—end—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro